
thay các
vị sư phụ! Ngày càng nhiều người bước lên phía trước.
- Tôi nữa!
- Tôi uống!
- Tôi cũng vậy!
Những tiếng hô ứng nối tiếp nhau tưởng như bất tận. Ngay cả trong đám dân chúng đang chen chân ở vòng ngoài cũng có người hùng dũng bước ra. - Các ngươi…
Lữ Quang nổi trận lôi đình, lông mày dựng ngược, hắn vung mạnh thanh kiếm giắt bên hông lên:
- Được lắm! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt chứ gì! Để ta xem đám dân Khâu Từ các ngươi cứng đầu thế nào?
- Tướng quân chớ làm vậy!
Người can ngăn Lữ Quang chính là Đỗ Tấn, trợ thủ đắc lực đồng thời là vị quân sư mưu lược của Lữ Quang. Đứng cách đó không xa, tôi
nghe thấy Đỗ Tấn thì thầm vào tai Lữ Quang:
- Tức nước vỡ bờ, dân nổi can qua, không có lợi cho chúng ta, xin tướng quân suy xét thận trọng!
Lữ Quang nhận ra vấn đề, hậm hực tra gươm vào vỏ. Bạch Chấn vội vã kết thúc buổi lễ:
- Không còn sớm nữa, xin mời các vị sư phụ về chùa nghỉ ngơi. Pháp sư và công chúa còn phải vào động phòng nữa chứ!
Cửa phòng lạch cạch
khép lại phía sau, tiếng bước chân xa dần, nhỏ dần rồi mất hẳn. Hai cây nến dài
tỏa rạng căn phòng đơn sơ mà thanh tịnh, bốn góc phòng phản chiếu thứ ánh sáng dị
thường. Vì là trụ trì, thân phận tôn quý, Rajiva được dành riêng một khuôn viên nhỏ, độc lập trong chùa Cakra. Trước đây, tôi từng quan sát công
việc của chàng trong chùa và biết chàng sống ở khu nhà này, nhưng vì ngại điều
tiếng, tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây. Không ngờ, tôi sắp trải qua đêm tân
hôn trong căn phòng này.
Sự yên tĩnh căn phòng
khiến người ta bồn chồn. Tôi phải nói với chàng thế nào đây? Tôi phải tự kéo
khăn trùm đầu xuống ư? Hay, cứ chờ xem phản ứng của chàng ra sao? Không tìm
được câu trả lời, tôi quay ra quan sát giá sách kín đầy thư tịch của chàng.
- Hôm nay tội cho nàng
quá!
Hả? Tôi quay lại, nhìn
chàng qua lớp lụa đỏ, trước mắt tôi là một vẻ điển trai mờ ảo. Tim đập mạnh,
chàng say ư? Hay, đối với bất cứ người phụ nữ nào chàng cũng ngọt ngào như vậy?
-
Hai ta nên vợ chồng rồi ư?
Chàng
ngẩng đầu lên, khóe môi nở nụ cười mãn nguyện, khẽ nhắc lại hai tiếng vợ chồng
bằng niềm vui hoan hỉ và sự nâng niu không giấu giếm. Chàng nhìn tôi đắm đuối,
sóng mắt chan chứa yêu thương như muốn nhấn chìm tôi trong đó:
-
Nên vợ nên chồng, như chim liền cánh, như cây liền cành, mãi không xa rời. Ước
mơ xa vời của Rajiva, chẳng ngờ đêm này đã trở thành sự thật.
Tôi
ngẩn ngơ nhìn chàng, đầu óc rối bời, không biết phải làm sao. Khi nãy,
trước đám đông, chàng kiên định là thế, lạnh lùng là thế, vì sao có sự thay đổi
lớn lao này? Chàng có biết chàng đang nói với ai không?
-
Chắc nàng mệt rồi, mấy ngày nay hẳn là chẳng thể ngon giấc. Mau nghỉ ngơi sớm
đi!
Chàng
lại gần, định nắm tay tôi, tôi vội vàng né tránh.
-
Sao vậy? Nàng trách ta khi nãy lạnh nhạt với nàng ư?
Giọng
nói ấm áp, ngọt ngào như gió nhẹ, ru êm bên tai tôi, chàng mỉm cười, khẽ cúi
đầu, thì thào:
-
Khi đó ta không biết là nàng, nên mới như vậy. Nàng độ lượng bao dung, sẽ không
trách ta chứ?
-
Chàng… chàng biết em là ai rồi ư?
Ngữ
điệu ấy, chàng chỉ nói riêng tôi. Tôi đưa tay, định kéo tấm vải trùm đầu vướng
víu xuống.
-
Đừng!
Chàng
giữ tay tôi lại, ngắm nhìn hồi lâu mới cất giọng dịu dàng:
-
Chỉ có chú rể mới được vén khăn trùm đầu của cô dâu.
Màu
đỏ trước mặt tôi suốt mất tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã biến mất, chiếc khăn
vừa rơi xuống, tôi vừa nhắm mắt lại để thích nghi với ánh sáng, đã rơi vào một
vòng tay ấm áp. Ngả đầu vào ngực chàng, lắng nghe tiếng trái tim chàng đập rộn
ràng, chàng cũng hồi hộp đâu có kém tôi! Một lát sau, chàng khẽ buông tôi ra,
vòng tay qua eo tôi, ngắm nghía một hồi, trầm trồ:
-
Ngải Tình, nàng mặc áo cưới rất đẹp!
-
Chàng… sao chàng biết là em?
Nếu
tôi nhớ không nhầm thì suốt buổi lễ, chàng không hề nhìn tôi một lần. Chợt nhớ
lúc hai chúng tôi bị xua vào động phòng, chàng đi phía trước, đầu ngẩng cao, bờ
vai khẽ rung động. Khi ấy, tôi đã nghĩ, hẳn là chàng vẫn đang rất tức giận. Lẽ
nào, lúc đó, chàng đã biết cô dâu chính là tôi rồi ư?
Chàng
xòe bàn tay, một mẩu bút chì nằm trong lòng tay chàng.
-
Đây, đây là…
-
Pusyseda đã đưa nó cho ta.
Chàng
mỉm cười, niềm hạnh phúc vô bờ dâng trong đáy mắt:
-
Nàng nhớ không, chính là lúc cậu ấy giành được bát rượu thứ ba, cậu ấy đã nhét
nó vào tay ta.
Pusyseda
ư? Tôi sững sờ! Chả trách, trước lúc động phòng, cậu ta cứ nháy mắt rất tinh
quái với tôi, vậy mà tôi không hiểu ý. Nhưng cậu ta bảo sẽ để Rajiva tự nhận ra
kia mà! Cậu ta lo ngại Rajiva vô tình khiến tôi bị tổn thương ư? Đã bao nhiêu
năm rồi, cậu ta vẫn còn giữ những thứ lặt vặt đó ư…
-
Lúc trước, tưởng nàng là Aksayamati nên ta mới thờ ơ với nàng như vậy. Ta định
sẽ không bước chân vào động phòng nửa bước. Nhưng khi cầm trên tay mẩu bút chì
này, ta đã hiểu.
Chàng
cúi thấp, kề sát bên tai tôi, hơi thở của chàng khiến tôi chộn rộn:
-
Ta vội đưa mắt về phía cô gái đang đứng đơn độc giữa sân và nhận ra ngay cô dâu
bị ghẻ lạnh, tội nghiệp kia chính là nàng.
Lúc
đó hỗn loạn, tôi không biết ch