
h
vì em mạnh mẽ, lý trí và tôn trọng lịch sử, nên em đã chọn cách từ bỏ. Nhưng
giờ đây em đã hối hận, sau khi trở về, ngày nào em cũng hối hận, hối hận vì đã
không ích kỷ hơn. Nên em quyết định đi tìm cậu ấy, em không muốn nghĩ đến lịch
sử hay bất cứ điều gì khác...
- Nhưng
em nghĩ chuyến đi này có thể thay đổi điều gì?
Giọng
thầy đượm vẻ bất lực.
- Em đã
biết chuyện gì xảy ra rồi đó, vị hôn thê của Kumarajiva là công chúa Khâu Từ.
- Em
biết.
Hai
hàng nước mắt đuổi theo nhau trên gò má rồi lặng lẽ rơi xuống đám cỏ.
- Đây
là thời điểm cam go nhất trong cuộc đời cậu ấy, em muốn ở bên để chia sẻ với
cậu ấy. Em luôn có linh cảm rằng, cậu ấy đang chờ em, đang mong ngóng em trở
về. Nhưng cũng có thể em sẽ chẳng giúp được gì. Nếu đúng theo ghi chép của sử
sách, thì cậu ấy đã có người ở bên cạnh. Nếu vậy, em sẽ lặng lẽ chúc phúc cho
cậu ấy, sau đó sẽ quay lại tiếp tục cuộc sống của mình ở nơi này.
Sếp tôi
lại buông một tiếng thở dài nặng nề.
- Bây
giờ thầy có yêu cầu em đừng thay đổi lịch sử, em cũng không nghe, đúng không?
Tôi cắn
môi, khổ sở đáp lời:
- Thầy
luôn cảnh báo em không được thay đổi lịch sử, nhưng biết đâu, em lại chính là
người thúc đẩy sự phát triển của lịch sử.
Thầy
yên lặng hồi lâu:
-
Chương Hy đã gọi cho thầy.
Tôi
ngạc nhiên. Từ lúc biết mình có cơ hội trở về bên cạnh Rajiva, tôi đã nói lời
chia tay với anh bạn cùng trường. Thực ra, kể từ khi nhận lời anh ấy, chúng tôi
hầu như không ngồi trò chuyện riêng với nhau bao giờ. Anh ấy hẹn tôi đi ăn cơm
hay đi xem phim, tôi đều kiếm cớ thoái thác. Bởi vậy, chia tay chỉ là thủ tục.
Chúng tôi không giống một đôi đang yêu nhau chút nào. Nên tôi khá bất ngờ khi
anh ấy gọi điện cho sếp.
- Cậu
ấy nhờ thầy nói với em, rằng cậu ấy sẽ chờ cho đến khi em tỉnh mộng.
Tôi
cười buồn. Chắc chắn thầy đã nói cho anh ấy biết lí do thực sự của lần vượt
thời gian này của tôi. Chờ tôi ư? Chờ đợi một người không thật lòng yêu mình
trong viễn cảnh vô vọng như vậy ư? Con người thời hiện đại mấy ai có thể làm
được như thế?
- Thầy
ơi, nếu em không muốn tỉnh lại thì sao?
- Cô
nhóc này, em đừng quên, dù em và cậu ấy có tâm đầu ý hợp đến đâu, đó cũng chỉ
là một giấc mộng phù vân mà thôi. Nơi đây mới là ngôi nhà thực sự của em, mới
là cuộc sống hiện thực của một người bình thường.
Thầy
trở nên nghiêm khắc:
- Mỗi
lần vượt thời gian, tia phóng xạ tích tụ trong cơ thể sẽ dần dần phá hủy hệ
thống miễn dịch của em, em phải nhanh chóng quay về điều trị. Đừng vội đắc ý,
thầy biết con gái khi yêu thường mất hết lí trí, nhưng vì tình yêu mà đánh đổi
cả tính mạng thì chẳng có gì là vĩ đại cả.
Thầy
ngừng lại giây lát.
- Vì
tình yêu, người ta phải tiếp tục sống, như thế mới vĩ đại. Thầy đã yêu cầu họ
chế tạo loại pin có tuổi thọ dài nhất từ trước đến nay, em có thể quay về trong
vòng hai năm. Mang theo đồng hồ vượt thời gian và áo chống phóng xạ ít nhiều sẽ
gây tổn tại cho sức khỏe, nhưng em vẫn phải giữ gìn cẩn thận. Vì trong thời đại
loạn lạc ấy, biết đâu những thứ đó có thể cứu em.
Tôi gật
đầu, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm. Đêm mùa hạ mà không thấy bóng dáng một
ngôi sao nào, ở thời đại này, mức độ ô nhiễm sao mà đáng sợ đến vậy!
Tôi nằm
trên bàn thí nghiệm, mọi người đã lục tục kéo ra khỏi căn phòng kín bưng. Sếp
đột ngột lại gần tôi, ghé vào tai tôi, nói khẽ:
- Nhớ
đừng làm chuyện dại dột. Khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, chỉ cần em
chịu quay về, sẽ có thêm cơ hội gặp lại.
Thầy
nắm chặt tay tôi:
- Hãy
cẩn trọng, đừng để bị thương.
Nhìn
tôi thêm một lần nữa, rồi mới quay lưng bước ra ngoài. Mắt tôi nhòe ướt khi ngó
theo bóng dáng già nua ấy.
Lưng
tôi va phải vật gì rất góc cạnh, vòng tay ra phía sau, chưa chạm đến lưng đã
đụng phải một thứ kỳ lạ. Cùng lúc đó, một mùi hôi thối nồng nặc xông lên não,
kích thích tôi choàng tỉnh.
Phía
trước, một đôi mắt mở to đang nhìn tôi chằm chằm, vệt máu khô đét dính trên
đỉnh đầu, khuôn mặt hung tợn, dữ dằn. Tôi kinh hoàng bật dậy, nhưng mặt đất gập
ghềnh dưới chân khiến tôi chao đảo. Tôi chống tay, những tiếng răng rắc vang
lên, đưa mắt nhìn xuống, tôi vừa ngồi lên và làm gẫy cẳng chân của một người
nào đó, bàn tay dính đầy vệt máu đỏ sẫm, nhớp nháp. Trời đất ơi, tôi đang ở nơi
nào thế này? Đưa mắt ra xung quanh, cơn buồn nôn lập tức ập đến.
Tôi
đang ở trong một cái hố chôn cực lớn, đường kính chừng hơn chục mét và chỉ mình
tôi là người sống. Tầng tầng lớp lớp thi thể chất cao thành đống, mùi hôi thối
không ngừng xông lên, tôi nôn ra cả mật xanh mật vàng. Tay bịt mũi, tôi kinh sợ
đưa mắt quan sát khung cảnh trước mắt. Nhìn y phục trên người và khuôn mặt của
những tử thi mất tay mất chân, hay thậm chí mất đầu ấy, tôi đoán họ là binh
lính Khâu Từ và rất nhiều tộc người du mục vùng Trung Á khác. Nếu thời gian và
địa điểm cài đặt trên cỗ máy thời gian là chính xác, thì cảnh tượng trước mắt
có lẽ là kết quả của cuộc đại chiến giữa Bạch Thuần và Lữ Quang.
Không
phải tôi chưa từng thấy thi thể. Những xác ướp trong viện bảo tàng ở Ai Cập,
nhữn