
ọc theo người Tạng quỳ lạy thành kính. Những lúc tiếng tù
và vang lên, tôi lại giật mình, toàn thân run rẩy, khoảnh khắc ấy, cảm giác như
linh hồn mình đang bay đến tận phương nào. Kết thúc hàng trăm lần hành lễ, quỳ
lạy, tôi chợt hiểu ra, dù tôi có trốn chạy tới đâu, cũng không thể thoát khỏi
mối tương tư đã bám rễ nơi tâm hồn mình.
Khi tôi
quay lại trường, anh bạn học trên một khóa đã đến tìm tôi, anh ta hiện đang làm
việc trong viện nghiên cứu khảo cổ. Phải một lúc lâu sau anh ta mới thốt ra
được lời tỏ tình với tôi. Và tôi, lập tức nhận lời. Khuôn mặt đỏ bừng của anh
ta khiến tôi nhớ đến vẻ điềm tĩnh, tự tại của người ấy...
Tôi
không muốn biện minh gì cả, rằng tôi không thể tiếp tục chịu đựng nỗi cô đơn ư,
rằng tôi vẫn luôn nhớ nhung người đó ư. Lý do tôi nhận lời tỏ tình của anh bạn
cùng trường rất đơn giản: bởi vì anh ta là con người của thực tại, mà dù thế
nào, tôi cũng phải sống trong thực tại ấy...
Tôi đến
văn phòng chủ nhiệm khoa lịch sử của trường để nộp đơn xin học tiếp tiến sĩ.
Thực ra mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, nộp đơn chỉ là vấn đề thủ tục mà
thôi.
Từ cửa
sổ văn phòng vẳng ra tiếng trò chuyện. Thầy đang tiếp khách. Tôi do dự, không
biết có nên vào hay không.
Khoa
lịch sử là khoa nghèo nhất trường, tòa nhà văn phòng khoa đã cũ nát, được xây
dựng từ những năm bảy mươi, nên chất lượng cách âm của các bức tường rất kém.
Dù không để tâm lắng nghe, tiếng trò chuyện trong phòng vẫn rót vào tai tôi.
- Anh
Quý, các tình nguyện viên khác đều đã thất bại, không còn cách nào khác chúng
tôi mới phải nhờ đến anh. Tính đến nay, mới chỉ có em ấy “vượt” thành công, mà
lại thành công những hai lần.
Giọng
nói này nghe rất quen.
- Anh
đừng cố thuyết phục nữa, tôi không đồng ý đâu. Em ấy còn trẻ, lỡ phải bỏ mạng
vì cuộc thí nghiệm này thì sao?
Đây là
giọng của sếp, nghe sao mà nặng nề đến vậy!
- Không
nghiêm trọng đến mức ấy đâu. Chúng tôi đã cải tiến thiết bị...
- Dù có
cách tân đến mấy, anh có dám bảo đảm em ấy sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương
nào không? Hậu quả của lần vượt thời gian vừa rồi anh thấy cả rồi đấy. May mà
các anh còn chút lương tâm, đã huy động lực lượng y bác sĩ giỏi nhất cả nước
mới cứu được cánh tay của em ấy.
Tôi
giật mình, thì ra sếp đang nói về tôi, vội vàng ghé tai lắng nghe.
- Quả
thật chúng tôi đã rất tắc trách vì không xét đến vấn đề nhiễm phóng xạ. Nếu em
ấy không bị thương, có thể chúng tôi vẫn còn chủ quan cho rằng mọi thứ đều an
toàn. Nhưng nếu em ấy thận trọng hơn, không để xảy ra thương tích, thì có lẽ
vấn đề sẽ không nghiêm trọng...
Tôi đã
nhận ra, đó là giọng nói của giáo sư Lý, người phụ trách nhóm nghiên cứu.
- Sao
lại không nghiêm trọng?
Sếp cao
giọng ngắt lời giáo sư Lý.
- Mỗi
lần tiếp xúc với cỗ máy đó là một lần nhiễm phóng xạ. Cả cái đồng hồ vượt thời
gian và bộ áo chống phóng xạ ấy nữa, đều là những nguồn gây nhiễm, có thể gây
tổn hại cho sức khỏe của em ấy bất cứ lúc nào.
- Nếu
em ấy không ở lại đó quá lâu, thì sẽ không việc gì.
Giáo sư
Lý vội vàng thanh minh:
- Lần
này, chúng tôi không yêu cầu em ấy ở lại quá lâu, chỉ cần đủ để kiểm chứng chức
năng định vị thời gian và địa điểm mà chúng tôi mới phát minh có thành công hay
không thôi. Chúng tôi hứa sẽ sử dụng thiết bị điều trị tốt nhất, có thể giúp cơ
thể phục hồi nhanh chóng sau khi em ấy trở về.
- Các
anh đã thử nghiệm nhiều lần các chức năng mới rồi đấy thôi và lần nào thiết bị
cũng gặp trục trặc trước khi vượt.
- Chúng
tôi đã rút kinh nghiệm của những lần trước, chúng tôi tin lần này nhất định sẽ
thành công. Anh Quý à, anh cũng là một nhà nghiên cứu lịch sử. Lẽ nào anh không
cảm thấy, việc chúng ta có thể quay trở về bất cứ thời điểm và không gian lịch
sử nào, ví như được tận mắt chứng kiến thời kỳ oai hùng khi Tần Thủy Hoàng
thống nhất Trung Quốc, nghiệm chứng tính xác thực của sự biến Huyền Vũ Môn,
thậm chí có thể tham dự ngày Quốc khánh và được nhìn thấy chủ tịch Mao Trạch
Đông, thủ tướng Chu Ân Lai, là rất tuyệt vời hay sao?
Giọng
nói thầy Lý tràn đầy niềm tin về một viễn cảnh tươi đẹp.
- Anh
Quý, chúng tôi chỉ cần một tình nguyện viên là đủ.
- Không
được, việc đó quá mạo hiểm, tôi không thể...
- Em
đồng ý.
Tôi đẩy
cửa bước vào, tự tin lên tiếng trước sự sững sờ của hai vị học giả.
- Nhưng
em sẽ chọn địa điểm và thời gian.
- Được
chứ, không vấn đề gì.
Thầy Lý
vui mừng gật đầu.
- Chỉ
cần em nhận lời tham gia, đến thời đại nào là do em quyết định.
- Thưa
thầy, sức khỏe của em có thể chịu đựng trong bao lâu?
Thầy Lý
tỏ ra hơi lúng túng:
- Điều
đó chưa thể xác định ngay lúc này vì không có số liệu. Nhưng nếu em nhanh chóng
quay về...
Tôi
ngắt lời thầy, mạnh dạn đề nghị:
- Em
muốn đến Khâu Từ năm 384.
Thầy
Quý giật mình ngẩng lên, nhìn tôi đăm đăm.
Tôi trở
lại khu vực thực nghiệm quen thuộc, bận rộn với các hạng mục kiểm tra, rèn
luyện sức khỏe, uống thuốc tăng cường sức đề kháng. Các cán bộ nghiên cứu mỗi
ngày đều đến ghi chép số liệu về sức khỏe của tôi, tính toán thận trọng từng
con số