
, từng hít thở
và từng yêu ở thế giới cổ đại cách đây 1650 năm về trước... Trong giấc mộng
Trường Sinh ấy, rốt cuộc, tôi là Trương Sinh hay tôi là hồ điệp?
Tôi trở
về là sự kiện lớn của trường. Bạn bè cũ của tôi, sau một thời gian dài không
liên lạc, khi gặp lại tôi, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Buổi tối hôm đó, các
bạn đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho tôi ở quán karaoke. Chúng tôi vui chơi, hát
hò đến tận hai giờ sáng. Hai giờ sáng ư? Tôi uể oải hé mắt, đã lâu lắm rồi tôi
mới lên giường đi ngủ sau mười giờ.
Phải
mất rất nhiều thời gian để làm quen với thực tại, rất nhiều thứ khiến tôi trở
nên bỡ ngỡ.
Như thể
trải qua bãi nương dâu, vật đổi sao dời vậy. Thì ra kinh tế đang lạm phát, giá
bánh bao trong nhà ăn của trường tăng vọt. Thì ra thị trường cổ phiếu không còn
là cây tiền của một vài người như lúc trước mà đã trở thành canh bạc của rất
nhiều người. Thì ra, giá dầu đã tăng, chả trách các thầy cô đều chuyển sang đi
xe buýt của trường, thậm chí có thầy cô còn không ngại cưỡi xe đạp BMW đến lớp.
Thì ra, đang sốt phim “Sắc giới”, xem để học về cấu tạo cơ thể. Và chủ đề được
bàn tán sôi nổi nhất là sang năm, chính phủ sẽ hủy nghỉ lễ mồng Một tháng Năm.
Các bạn
nữ trong ký túc xá đều đã có người yêu. Màn đêm vừa buông xuống là ai nấy trang
điểm xinh đẹp rồi rộn ràng kéo nhau đi hết. Căn phòng ký túc xá thường chỉ còn
lại mình tôi vào những ngày cuối tuần, những người khác chỉ trở về với nụ cười
hạnh phúc vào sáng sớm hôm sau.
Các bạn
đều cảm thấy tiếc cho tôi, vì nếu tôi không mất tích lâu như vậy, chắc chắn bây
giờ đã có bạn trai rồi. Buồn thay, mấy bạn nam trong lớp nghiên cứu sinh từng
có ý với tôi, đều không đủ kiên nhẫn. Tôi cười trêu lại, tớ mà không biến mất
thì đã không đến lượt các cậu.
Ra phố
mua sắm cùng các chị em, ai nấy đều chê tôi lạc hậu, không cập nhật gu thời
trang mới. Không phải tôi lạc hậu, mà là thế giới này biến đổi quá nhanh. Đôi
lúc, tôi thấy nhớ da diết thế giới thuần khiết ấy, không gian trong lành, thanh
sạch, không ồn ào ấy, cuộc sống điền viên đạm bạc, tiết tấu chậm rãi, khoan
thai ấy, bầu trời trong vắt, nho và dưa gang ngọt lịm cùng những con người
thuần phác, chân chất ấy.
Đôi lúc
bước đi trên đường phố, bỗng nhiên quay lại nhìn, hình như tôi vừa thấy bóng
dáng cao gầy, cô độc ấy thấp thoáng giữa dòng người tấp nập, tôi đuổi theo,
nhưng đó lại là một người tôi không quen biết. Đôi lúc nghe thấy một giọng nói
trầm ấm, ngọt ngào văng vẳng bên tai, tôi nỗ lực tìm kiếm, nhưng kết quả luôn
là nỗi thất vọng ngập tràn xen trong những lời xin lỗi vì đã làm phiền. Một
mình lang thang, đưa mắt dõi tìm bốn phía, rồi đột nhiên sụp xuống bên vệ
đường, bật khóc nức nở, mặc cho bao nhiêu người trên phố chăm chú nhìn tôi với
vẻ kinh ngạc. Con người thời hiện đại đã luyện cho thần kinh của mình vững như
gang thép trước mọi tình huống. Bởi vậy, khóc chán, tôi lại lau nước mắt và
tiếp tục bước đi, chưa khi nào tôi nhận được một lời hỏi han của ai đó trên
đường.
Thì ra,
cô đơn không phải cảm xúc bẩm sinh mà nó được hoài thai từ giây phút bạn đem
lòng yêu một ai đó.
Chiếc
lá là đôi cánh không thể bay.
Đôi
cánh là chiếc lá chao giữa lưng chừng trời.
Có
thể thiên đàng không là ảo tưởng, nhưng từ lâu em đã lãng quên mình học cách
bay lên như thế nào.
Cô
đơn là niềm hân hoan của một người.
Ồn
ảo là nỗi cô đơn của nhiều người.
Yêu
nhau là luôn đi bên nhau, nhưng em đã lãng quên thuở có anh ở bên.
Một
mình nấu ăn, một mình lang thang, một mình đọc sách, một mình viết thư, một
mình trò chuyện, tâm tình.
Nhưng
tâm hồn dường như đã trôi về tận phương trời xa xôi nào, em không thấy rõ. Và
em biết rằng, em không chỉ để mất anh.
Tôi đã
nghe đi nghe lại ca khúc “Chiếc lá” này không biết bao nhiêu lần trong màn đêm
tịch mịch. “Tâm hồn dường như đã trôi về tận
phương trời xa xôi nào, em không thấy rõ. Và em biết rằng, em không chỉ để mất
anh”. Mỗi khi nghe đến câu hát này, nước mắt tôi lại trào
ra. Em vẫn cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào ấy, nhưng chúng ta đã mất nhau rồi.
Em đã đánh mất những gì? Một mối tình ư? Không, em đã đánh mất cả con tim
mình...
Tôi về
nhà ăn tết, nhìn thấy vết sẹo trên tay tôi mẹ đã rất xót xa, nhưng tôi nói dối
rằng mình bị ngã. Ăn tết xong, như thường lệ, bố mẹ tổ chức sinh nhật tuổi hai
mươi lăm cho tôi vào ngày mồng mười âm lịch, tôi thổi nến và ăn bánh ngọt. Vị
bơ béo ngậy của miếng bánh khiến tôi bất giác nhớ những bức vẽ của Rajiva.
Không biết bây giờ cậu ấy còn vẽ tôi nữa không? Không đúng, không đúng, làm gì
có “bây giờ”. Mọi thứ liên quan đến cậu ấy, với tôi, đều đã là quá khứ.
Ăn tối
xong, tôi quay lại trường, mọi người đang bận bịu tìm việc làm. Chuyên ngành
của tôi, tốt nghiệp ra trường không dễ xin việc. Ở lại trường làm giảng viên,
xin vào viện nghiên cứu hoặc viện bảo tàng đều không phải những công việc kiếm
ra tiền. Bạn bè tôi, nhiều người không đủ kiên nhẫn, đã xin vào làm thư ký hoặc
nhân viên kinh doanh của một công ty