
ị phi. Hài hước nhất là một lần tôi cùng hoàng tử thứ tư đi cướp dâu. Chiều
muộn hôm đó, sau khi đã quá chén, chúng tôi gặp một đám rước dâu trên đường.
Hoàng tử đột nhiên nảy ra ý định cướp cô dâu, liền kéo tôi trà trộn vào đám
cưới gia đình nọ. Khi trời bắt đầu sẩm tối, hoàng tử la lên: Có trộm! Khách
khứa tới dự hôn lễ ồ ạt kéo ra ngoài. Theo sự phân công của hoàng tử, tôi lẻn
vào buồng tân hôn cắp cô dâu đi. Cô gái đó ban đầu rất sợ hãi, nhưng vừa nhìn
thấy tôi đã lặng thinh không gào tiếng nào. Thì ra vì thế hoàng tử mới sai tôi
đi làm cái việc chẳng đàng hoàng chút nào này!
Trời
tối đen như mực, trong lúc gấp vội lại không thấy đường, tôi bị sa vào bãi lầy
đầy gai nhọn, không sao nhấc nổi chân. Hoàng tử vội đến cứu nguy, nhưng chưa
lôi được tôi ra khỏi bãi lầy thì đám người nhà cô dâu đã kéo đến. Điều tôi
không ngờ là hoàng tử đột nhiên trở mặt, gào to: Trộm ở đây này! Tôi hoảng hốt,
cố sức bật ra khỏi bãi lầy, bỏ lại cô dâu, hai chúng tôi tháo chạy tán loạn.
Cứ ngỡ
mọi chuyện sẽ kết thúc ở đấy, nào ngờ mấy ngày sau, một vài người xuất hiện ở
nhà tôi, kéo theo một cô gái khóc lóc nức nở, họ nổi giận đùng đùng, gào thét
đòi gặp tôi. Thì ra cô dâu hôm đó không muốn lấy chồng nữa, nằng nặc đòi đi tìm
tôi, cô ta thậm chí đã theo dõi và biết được nơi tôi ở. Gương mặt cha biến sắc
khi nghe lời phân trần của cô gái, tôi có giải thích thế nào cũng vô ích. Tranh
cãi hồi lâu, cha phải trả một khoản tiền, đám người kia mới chịu ra về. Cô gái
đó về sau vẫn tiếp tục đi theo tôi. Không chịu nổi, tôi đã mắng nhiếc cô ta một
trận thậm tệ, cuối cùng cũng được yên thân. Nhưng chuyện này đã nhanh chóng bị
đồn ra ngoài, mọi người trong thành Khâu Từ không ai không biết là con trai út
của quốc sư là một tên phóng đãng. Hoàng tử ẩn mình một chỗ vờ không hay biết,
ý rằng muốn tôi gánh chịu mọi hậu quả. Anh ta là hoàng tử, nếu để đức vua biết,
sẽ phải chịu hình phạt nặng nề.
Tôi mặc
kệ! Là tên phóng đãng thì đã sao! Nhưng tôi thấy khinh bỉ loại người như hoàng
tử, nên kể từ đó đã tuyệt giao với anh ta.
Sinh
nhật lần thứ mười bảy của tôi vào đúng ngày anh trai thọ đại giới. Mặc dù danh
tiếng của anh trai tôi đã lan xa khắp vùng Tây Vực, nhưng anh ấy vẫn phải tuân
thủ quy định, đến năm hai mươi tuổi mới được thọ đại giới, từ một Sa di, trở
thành một Tỷ Khâu thực sự. Đức vua đặc biệt ưu ái anh ấy như thể lo rằng các
tiểu quốc xung quanh không biết Kumarajiva là quốc bảo của Khâu Từ vậy!
Tôi thả
bộ trong chùa, vẫn chưa tới giờ làm lễ, tôi chưa muốn vào trong điện, trước đây
tôi vốn không thích tham dự những nghi lễ kiểu này.
Anh
trai đi qua, thấy tôi bèn dừng lại. Hôm nay anh ấy mặc chiếc áo cà sa mới, khí
chất toát lên vẻ thanh tao, thoát tục. Nhưng trên tay anh ấy đeo gì thế kia?
Bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn không chịu tháo bỏ nó.
Tôi
cười mỉa, gào lên:
- Bạc
cả màu rồi, còn đeo làm gì?
Anh ấy
không đáp, lẳng lặng rủ tay áo che đi, vẻ mặt vẫn bình thản như thường ngày:
- Hôm
nay là sinh nhật tuổi mười bảy của em.
Anh ấy
cười với tôi, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói với tôi bằng
tiếng Hán:
- Chúc
mừng sinh nhật!
Tôi
sững người. Không phải vì anh ấy nhớ ngày sinh nhật của tôi, mà vì câu chúc
mừng sinh nhật bằng tiếng Hán trong khoảnh khắc đã đưa tôi trở về với những kỉ
niệm xa xưa. Có một cô gái với nụ cười trong trẻo đã dạy tôi giai điệu dễ
thương, dễ thuộc của một bài hát mà cô ấy bảo phải hát vào ngày sinh nhật. Như
thế nào nhỉ? Tôi vừa lục lọi trong kí ức, vừa đưa mắt nhìn theo bước chân anh
ấy tiến vào nơi thọ giới.
Buổi
sáng thọ giới, buổi chiều anh trai tôi lại tiếp tục thuyết giảng kinh văn Đại
Thừa cho hoàng thân quốc thích và đám quý tộc Khâu Từ nghe. Tôi không đủ kiên
nhẫn, liền vờ mắc tiểu, một mình lẻn đến căn phòng dành cho khách khứa nghỉ
ngơi. Bài hát đó, như thế nào nhỉ? Ký ức đôi lúc giống như: rõ ràng ta nhìn
thấy cánh diều bay lơ lửng ở nơi cách ta không xa, nhưng ta không sao tìm được
đầu sợi dây nối với cánh diều ấy.
Cửa
phòng đột nhiên bật mở, tôi giật mình khi thấy người vừa bước vào. Đó là công
chúa người Khoái Hồ, thê thiếp mới của đức vua. Không biết đức vua toan tính
điều gì mà liên minh với người Khoái Hồ ở mãi vùng Issyk- Kyl phía tây xa xôi.
Cô công chúa này chính là một trong những điều kiện của giao kèo kết thân. Cô
ta còn cao lớn hơn cả phụ nữ Khâu Từ, tôi đứng bên cũng chỉ cao hơn cô ta nửa
đầu.Mắt xanh, tóc vàng, trông cũng không đến nỗi nào. Có điều kể từ khi vào
cung, cô ta không được lòng các phi tần Khâu Từ vì tính cách đáo để, ghê gớm
của mình.
Cô ta
nói tiếng Khâu Từ không được lưu loát cho lắm, khiến tôi nhớ đến nhiều năm
trước cũng từng gặp một cô gái như thế. Nhưng cô ta lại liếc mắt đong đưa,
khiến tôi chột dạ. Trong phòng chỉ có hai chúng tôi, không muốn gặp phiền phức,
tôi xin phép ra ngoài.
Nhưng
cô ta đã kéo tay tôi lại, áp sát thân mình vào người tôi, tôi đã lùi bước đến
tận cùng, lưng chạm vào vách tường. Cô ta nói bằng giọng lơ lớ rằng đã đem lòng
yêu mến tôi từ lâu.
Tôi
lú