Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327945

Bình chọn: 10.00/10/794 lượt.

sao? Vậy mà trước kia tôi cứ khiến nó trở nên nghiêm trọng. Rốt cuộc là

tôi muốn bảo vệ thứ gì? Có đáng không? Chỉ là lên giường thôi mà, tôi có mất gì

đâu!

- Chàng

thật mạnh mẽ! Không giống là lần đầu tiên.

Cô ta

trườn lên vai tôi, đổ cả thân hình mềm nhũn lên người tôi. Thân thể cô ta ướt

át, mùi nước hoa trộn lẫn với thứ mùi hôi không thể giấu giếm xông lên mũi tôi.

Ruột gan tôi như muốn lộn tùng phèo, tôi thấy buồn nôn. Đẩy cô ta ra xa, tự

mình mặc quần áo, rồi lạnh lùng rời khỏi cái nơi đáng ghét ấy, tiếng cô ta gọi

với phía sau:

- Khi

nào chàng lại tới?

Tôi sẽ

không bao giờ quay lại đó nữa, vì tôi không muốn hành hạ khứu giác với thứ mùi

hôi kinh khủng ấy. Tôi lang thang trên đường cho đến khi tiếng mõ của người phu

đi tuần đêm báo hiệu đã sang canh năm. Sinh nhật tuổi mười bảy của tôi đã qua

đi như thế đó.

Tôi

chính thức trở thành tên công tử chơi bời thực thụ, không nhớ nổi tôi đã lên

giường với bao nhiêu người phụ nữ nữa. Tôi có thể tiếp nhận bất cứ ai, miễn là

tôi cảm thấy hứng thú, chỉ với một điều kiện duy nhất: trên người họ không được

có thứ mùi hôi khiến tôi buồn nôn ấy.

Ánh mắt

cha khi nhìn tôi ngày càng chất chứa vẻ tuyệt vọng, mẹ thì không cần phải nói

cũng biết bà khinh ghét tôi thế nào. Mặc kệ, dù sao thì họ chỉ cần có anh trai

tôi là đủ...

Không

lâu sau, mẹ và anh trai tôi chuyển đến ngôi chùa Cakra, cách nhà bốn mươi dặm.

Như thế lại hay, tôi sẽ không phải ép mình đóng kịch, vờ thích thú mỗi lần phải

cùng cha đến chùa thăm họ nữa. Anh trai trở thành trụ trì chùa Cakra, tuyên bố

hùng hồn rằng sẽ dốc sức truyền đạo để toàn bộ người Khâu Từ tin theo giáo phái

Đại Thừa. Sao cũng được, thích thay đổi điều gì xin mời cứ việc. Dù sao thì,

đức vua rất mực sủng ái anh ấy, mọi người kính nể anh ấy, anh ấy muốn làm gì,

ai nấy đều hưởng ứng.

Năm tôi

hai mươi tuổi, mẹ quyết định rời khỏi Khâu Từ để đến Thiên Trúc, bà muốn chứng

tam quả gì đó. Hai cha con tôi đến chùa Cakra tiễn bà. Chúng tôi lưu lại trong

ngôi nhà của anh trai ở Subash. Vì không đủ phòng nên tôi phải ngủ trong phòng

của anh trai.

Buổi

tối rỗi rãi, nhàm chán, tôi định bụng tìm đại một cuốn sách trong tủ sách của

anh ấy để giết thời gian. Nhưng tôi tình cờ phát hiện ra một hốc nhỏ kín đáo

phía sau tủ sách. Tôi tò mò đẩy nắp đậy ra và thấy một chiếc hộp gỗ hình chữ

nhật.

Bên

trong chiếc hộp gỗ là một xấp những bức vẽ. Cánh cửa ký ức trong tôi bỗng mở

tung khi tôi nhìn thấy đôi mắt long lanh, trong sáng ấy, nụ cười tươi tắn rạng

rỡ ấy, lúm đồng tiền duyên dáng ấy và suối tóc mượt mà, bồng bềnh, ơ hờ thả

trên vai ấy. Chính là cô gái ấy! Đây đúng là dung nhan của nàng. Trong chốc

lát, hơi ấm và giọng hát trong veo của cô gái ấy sống dậy trong tâm trí tôi, rõ

ràng, sống động, như thể mọi thứ mới diễn ra ngày hôm qua. Tôi thật đáng trách!

Tôi đã quên bẵng dung nhan ấy suốt mười năm trời.

Tôi lật

mở ráo riết bức vẽ như kẻ đói khát lâu ngày được cho ăn. Cô ấy cưỡi trên lưng

lạc đà, nhưng vì không quen nên ngồi không vững, suýt nữa thì ngã, điệu bộ rất

nực cười. Cô ấy nghiêng đầu, há miệng, đúng rồi, đó là các động tác vũ đạo cô ấy

tự biên tự diễn khi hát cho tôi nghe. Cô ấy nằm bò trên bàn ngủ gật. Tư thế ấy

tôi đã được chứng kiến vài lần, ngờ nghệch mà đáng yêu vô cùng. Tôi cảm thấy

tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái hơn khi ngắm nhìn những bức vẽ này, mọi

buồn bực dường như đã tan theo mây khói. Tôi không nhịn nổi, bật cười sảng

khoái, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Lúc ấy tôi đã

mong gặp lại cô gái đó biết chừng nào!

Những

trang cuối cùng là chân dung của anh trai tôi thời niên thiếu. Tôi bừng tỉnh,

thì ra những bức họa đủ mọi tư thế khác nhau của cô gái ấy đều do anh trai tôi

vẽ. Không biết anh ấy đã vẽ trong bao nhiêu năm? Không biết hình ảnh cô gái ấy

đã xuất hiện trong trái tim anh ấy bao nhiêu lần mới có thể giúp anh ấy phác

họa được một chân dung tự nhiên, sinh động đến vậy. Thì ra, anh ấy vừa tụng

kinh niệm Phật vừa lén lút cất giấu tiên nữ trong tim mình. Lục căn của anh ấy

cũng đâu có thanh sạch, tôi nhếch môi cười, đột nhiên nảy ra một ý định.

- Hãy

trả lại cho ta!

Quả

nhiên anh ấy đã đến tìm tôi, thừa lúc vắng người, liền ghé vào tai tôi thì

thầm, giọng nói có vẻ sốt ruột. Chẳng phải người tu hành nội tâm thanh tĩnh như

mặt nước hay sao? Anh ấy mà cũng có lúc cuống quít như vậy ư?

- Trả

lại gì?

Tôi lì

lợm giả bộ không hiểu, nhướn mày thách thức. Anh ấy sững người, nhìn tôi hồi

lâu, không nói thêm câu nào, xoay người bước đi.

- Cô ấy

là tiên nữ, nhớ thương cũng chẳng ích gì đâu!

Tôi gào

lên phía sau:

- Tôi

đang giúp anh đó! Trong lòng nhiều vướng bận như thế làm sao chuyên tâm phụng

sự Phật tổ được?

Anh ấy

dừng bước, bờ vai rung động, không quay đầu lại, ngập ngừng một lúc lại tiếp

tục bước đi. Nhìn theo anh ấy, tôi bỗng cảm thấy buồn bực vô chừng.



Mỗi khi

buồn bực tôi lại đi kiếm phụ nữ, sau một hồi “vận động”, tâm trạng tôi khá lên

rất nhiều. Nhưng không hiểu sao, hôm đó, ôm cô ba trong phủ tướng quân m


Snack's 1967