
ng túng, khuôn mặt nóng bừng. Lúc trước, cô ta từng nhiều lần liếc mắt đưa
tình, đong đưa trước mặt tôi, nhưng tôi chẳng thèm để ý. Tôi không thích, cũng
không dám. Nhưng hôm nay, có lẽ cô ta nghĩ rằng cơ hội đã đến.
Cô ta
đưa đẩy bộ ngực vĩ đại của mình trên cánh tay tôi, khuôn mặt trắng nõn nà, gò
má lốm đốm tàn nhan sáp lại gần tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như bị mê hoặc bởi
cảm giác đê mê, êm ái của sự tiếp xúc da thịt.
Cô ta
tiếp tục kể lể về chuyện đã phải lòng tôi ngay lần gặp đầu tiên như thế nào.
Rồi khuyên tôi đừng lo lắng về thân phận của hai người, vì cô ta hứa sẽ không
nói ra. Sau đó cô ta đã nói một câu mà tôi vô cùng chán ghét:
- Chàng
là lãng tử nức tiếng, không ngại cướp cả vợ người ta, em tin chàng không phải
kẻ nhát gan!
Lại là
chuyện đó! Tôi bị mang tiếng xấu là kẻ phóng đãng, dù chưa từng làm chuyện
phóng đãng bao giờ. Thậm chí, ngay cả khi cùng các vương tôn công tử đến kỹ
viện vui chơi, tôi cũng chưa bao giờ nảy sinh ham muốn động vào đám con gái
đáng ghét ấy. Cô gái của tôi phải là một cô gái thuần khiết như bầu trời xanh,
tuy nàng chưa xuất hiện, nhưng tôi sẵn sàng chờ đợi...
Lợi
dụng lúc tôi phân tâm, cô ta càng tiến sát hơn, cặp môi đỏ chót chừng muốn đỗ
xuống, nhưng tôi đã kịp nghiêng đầu, dấu ấn của cô ta đậu lại trên sườn má bên
phải. Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn nôn, liền đẩy cô ta ra. Cô ta loạng choạng,
đổ người xuống chiếc bàn gỗ thấp, hình như phần eo va đập rất mạnh vào cạnh
bàn, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Có
tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một đám người đang sắp bước vào đây. Tôi
hoảng hốt, vội chạy đến đỡ cô ta dậy, nhưng ánh mắt thù hằn dữ dằn của cô ta
khiến tôi sợ hãi.
Bên
ngoài là đức vua, cậu út Bạch Chấn, cha tôi và mấy người họ hàng khác. Người
phụ nữ đó sà vào lòng đức vua, kêu gào thảm thiết, buộc tội tôi giở trò trăng
hoa.
Một
trận khẩu chiến xảy ra và tôi, tất nhiên, là người thua cuộc. Không ai tin tôi
cả. Vết son trên má là bằng chứng trực tiếp, tiếng xấu trong quá khứ là bằng
chứng gián tiếp. Đức vua vô cùng tức giận, nhưng vì nể mặt cha nên đã không hạ
lệnh trừng phạt tôi ngay lúc đó. Những người còn lại, kẻ lắc đầu người thở dài,
nhìn cha tôi ngao ngán. Kể từ lúc xảy ra chuyện, sắc mặt cha đã tái nhợt đi.
Tôi chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì, kể cả người đó có là đức vua đi
nữa, nhưng tôi không thể chịu nổi khi thấy cha đau lòng.
Bởi
vậy, sau khi về phủ, tôi đã giải thích để cha hiểu và hỏi ông:
- Cha
tin con chứ?
Cha nói
tin tôi, nhưng vẻ u buồn vẫn hiển hiện trong mắt khi cha nhìn tôi.
-
Pusyseda, giá như con có thể noi gương anh con, luôn biết giữ mình, thì đâu đến
nỗi ngoài cha con ra, không ai chịu tin lời con cả.
Tôi mở
miệng định thanh minh, nhưng không thốt lên lời. Vậy là cha luôn cảm thấy thất
vọng về tôi!
Người
hầu vào thông báo mẹ đã về, cha vô cùng mừng rỡ. Tôi theo cha ra đón mẹ vào
phòng khách. Mẹ có vẻ rất tức giận, vừa vào nhà đã hỏi chuyện xảy ra hôm nay.
Tôi kiên nhẫn (mặc dù không vui chút nào) giải thích lại lần nữa với bà.
Bà
trách móc tôi:
- Hôm
nay là ngày anh con thọ đại giới, vậy mà con lại gây ra chuyện động trời như
thế!
Mẹ thậm
chí không nói có tin lời tôi hay không, bà chỉ nghĩ đến anh trai. Hôm nay là
ngày anh trai thọ đại giới, vậy còn tôi? Liệu mẹ còn nhớ hôm nay là sinh nhật
lần thứ mười bảy của tôi không?
Tự
nhiên, tôi cảm thấy vô cùng buồn tủi, liền lao ra ngoài, mặc cho cha quát gọi
phía sau.
Màn đêm
buông xuống, cơn gió mang theo hơi lạnh se sắt của mùa thu ào đến. Một mình
lang thang trên đường phố vắng lặng, tôi bỗng nhận ra: từ trước đến nay, tôi
vẫn luôn cô độc. Bao nhiêu bạn bè anh em, nhưng họ chỉ xuất hiện khi có hội
nhậu, hay những cuộc đánh lộn. Tôi thấy mình như sắp hóa điên, bao điều nhức
nhối dồn tụ trong lòng, không sao giải tỏa nổi.
-
Pusyseda!
Tôi
ngẩng lên, thì ra là cô chủ quán ăn Khotan trong thành, một góa phụ trẻ tuổi
lẳng lơ. Đã bị tôi cự tuyệt nhiều lần, nhưng cô ta chưa bao giờ chịu từ bỏ.
Tôi “diễn”
một nụ cười phong tình, kéo cô ta vào lòng.
- Đến
chỗ cô em nhé!
Tôi
không muốn tiếp tục mơ mộng nữa, khổ sở theo đuổi những điều mơ hồ, không có
thực ấy để mà làm gì? Dù sao trong mắt người đời tôi chỉ là một tên phong lưu
không hơn không kém, vậy thì một tên phong lưu nên làm những việc xứng với danh
xưng của hắn.
Tôi khá
hồi hộp khi ở trong căn phòng của cô ta, cố gắng trấn tĩnh, tôi quay lại người
đàn bà đã trút bỏ gần hết xiêm y:
- Nói
cho ta biết phải làm thế nào?
Cô ta
phá lên cười dâm đãng, nắm lấy tay tôi kéo lê trên thân thể cô ta. Mùi nước hoa
nồng nồng trên người cô ta khiến tôi lảo đảo.
Dưới sự
dẫn dắt của cô ta, tôi ngày càng trở nên thành thục, ngày càng trở nên cuồng
bạo, tôi muốn trút bỏ mọi thứ đang dồn nén trong lòng ra ngoài. Tôi phải thừa
nhận rằng, tôi đã cảm thấy thực sự hân hoan khi lên đến cao trào.
Sau khi
kết thúc, tôi lẳng lặng ngồi dậy, đưa mắt nhìn mọi thứ xô lệch, nhàu nhĩ xung
quanh và người đàn bà lõa lồ vẫn đang thở hổn hển cạnh tôi. Chẳng phải rất đơn
giản