
iếp cận với thiên kim của Triệu gia cũng biến mất.
Triệu Mạnh Tề đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui vẻ cười lên: "Ha ha ha, ha
ha.. ha ha." Mới đầu, anh chỉ là không biết trả lời sao, nhưng anh càng
cười càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí càng vui vẻ cười to hơn.
Dương Tư Dục có chút không hiểu nhìn chằm chằm anh, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.
"Thật xin lỗi... hahhah... Thật xin lỗi, tôi thật sự ... hahah.. không có
cách kềm chế." Triệu Mạnh Tề cố gắng khống chế mình, nhưng là sự vui vẻ
từ đáy lòng tràn ra, như là sóng nước càng lan rộng hơn.
"Tôi đi
ra ngoài." Dương Tư Dục khẽ nhếch mày, tiếc nuối mình không có tâm tình
vui vẻ như anh: "Thật cao hứng tôi có thể làm anh vui vẻ."
Cô nhún vai khẩu bất đối tâm, dối trả trưng ra khuôn mặt tươi cười, xoay người rời đi.
"Từ từ .." Triệu Mạnh Tề hắng giọng, ngưng cười, bước đến trước mặt cô:
"Tôi thành thật xin lỗi, thật, thật xin lỗi, xin tiểu thư đừng nóng
giận, cũng đừng vội vả bỏ đi."
Dương Tư Dục nhìn anh đưa tay ra,
từ từ nhìn lên khuôn mặt thành khẩn của anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Cô
có thể nhìn ra được, anh ta thật lòng xin lỗi mình. Cô luôn luôn nóng
nảy, giận cũng nhanh mà hết cũng nhanh, không cần thiết phải làm quá
đáng, chứ đừng nói chi, đưa tay không đánh người đang tươi cười.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi cũng muốn đi ngoài." Dương Tư Dục hướng về phía anh gật đầu.
Cô đi đến đây, chỉ muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, nhưng nếu đã không được, cũng không cần thiết phải ở lại.
"Ách.." Triệu Mạnh Tề thấy cô cương quyết muốn rời đi, khó có được chút luyến
tiếc chấm dứt sự vui vẻ ngắn ngủi này: "Ở lại tôi nói cho cô biết vì sao tôi cười vui vẻ đến vậy."
Nghe vậy, mày Dương Tư Dục nhếch cao.
Về chuyện này, cô có hứng thú muốn biết: "Được, tôi ngược lại rất muốn
biết, tôi đã nói gì khiến anh cười đến vậy."
Cô học anh nâng cánh tay, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, bờ vai trần hết sức mê người. Triệu Mạnh Tề chưa từng xem nhẹ vẻ đẹp của cô, cô vừa rồi hấp dẫn anh ở cặp mắt ưu thương kia.
"Tôi nói này, có thể cô không tin, nhưng có rất nhiều người cũng bởi vì tôi
là Triệu Mạnh Tề cho nên không dám nói chuyện với tôi như vậy." Tầm mặt
anh dời vào đám người đang náo nhiệt bên trong.
Dương Tư Dục nháy mắt như hiểu được ý anh. Thái độ của anh cũng không phải dương dương tự đắc, giọng điệu thản nhiên, giống như chuyện mình đang nói là đương
nhiên, mà thật ra, đây cũng là sự thật.
"Tốt, tôi thừa nhận, câu nói kia rất ngu ngốc." Dương Tư Dục gật đầu.
Nếu Lương Tĩnh Hanh nghe được vừa rồi cô nói như vậy, có thể anh sẽ thưởng
cho cô một cái cốc lên đầu, sẽ nói cô vô tình làm đắc tội khách hàng.
Vừa nghĩ tới anh, tầm mặt Dương Tư Dục không tự chủ lại nhìn về phía
Lương Tĩnh Hanh. Triệu Mạnh Tề vẫn chú ý động tác của cô, tự nhiên cũng
không bỏ qua ánh mắt cô. Mặc dù chưa nói rằng có cảm giác, nhưng anh
thật sự cũng có chút ... không thích.
Ở trong mắt phụ nữ, anh là
người đàn ông độc thân hoàng kim, mặc dù không phải tất cả mọi người đều đối với anh ôm ấp yêu thương, nhưng ít ra sẽ cho anh chút "tôn trọng".
Còn người trước mắt này, là người đầu tiên ở trước mặt anh nhìn chằm
chằm một người đàn ông khác. Thú vị, thật sự rất thú vị.
Nhìn
theo ánh mặt cô, dễ dàng phát hiện người đàn ông kia, đang đứng bên cạnh em gái duy nhất của mình, mà bên cạnh đó còn một cô gái khác, chính là
bạn thân của em gái. Rất dễ biết, người đàn ông này là nguyên nhân của
vẻ mặt ưu thương kia. Đã như vậy, để cho anh khuấy vũng nước đục này
lên.
"Thay vì nhìn từ xa, hay để tôi đưa cô đến đó." Triệu Mạnh
Tề đưa tay đẩy thắt lưng cô về phía trước, đi về hướng Lương Tĩnh Hanh.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Dương Tư Dục một không kịp đề phòng, liền
bị đẩy ra khỏi bóng tối, đến nơi có ánh đèn, thì có nhiều người gật đầu
chào hỏi người đàn ông bên cạnh. Được rồi, cô xác nhận, sự nghiệp gia
đình anh ta rất lớn, có nhiều người tôn trọng anh ta cũng không phải là
chuyện lạ. Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô nha.
"Anh dẫn tôi đi đâu?" Dương Tư Dục nhỏ giọng hỏi.
"Nếu nghĩ tới người đàn ông kia, tôi liền dẫn cô đi gặp anh ta." Trên mặt
Triệu Mạnh Tề vẫn là nụ cười ôn nhu, rất lịch sự gật đầu chào tân khách
xung quanh. Âm thanh được ép đến mức thấp nhất, chỉ đủ hai người nghe.
"Cái ... cái gì?: Cô sững sờ, bước chân nháy mắt ngừng lại, nhưng bàn tay ấm áp đang dán sau lưng cô lại đẩy cô về phía trước.
"Tôi đưa cô đi gặp người đàn ông kia." Mặt Triệu Mạnh Tề không thay đổi giải thích, lòng bàn tay anh dán trên lưng cô, vòng eo mãnh khảnh này làm
cho người ta cảm giác thật tốt.
"Đi, đi đi, đừng để tôi đẩy cô, rất khó coi."
Tình huống trước mắt, làm cho cô cảm thấy lúng túng. Dương Tư Dục muốn đẩy
anh ra nhưng lại không muốn mình trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý. Vì vậy, cô chỉ có thể bị động đi về phía trước, tìm thời cơ rời khỏi
lòng bàn tay ấm áp kia.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Dương Tư Dục thật sự không hiểu anh muốn làm cái gì.
"Đã nói là đưa cô đi gặp người đàn ông kia." Bước chân Triệu Mạnh Tề nhan