XtGem Forum catalog
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324884

Bình chọn: 7.5.00/10/488 lượt.

có cảm giác không chân thật, cảm giác trong lòng không thể tin tưởng được: “Anh có nghĩ đến việc chúng ta đã ba năm không gặp, có thể em

cũng đã thay đổi, không còn là ‘nha đầu’ trong trí nhớ của anh nữa hay

không…”

Anh bỗng đứng lại, nghiêm túc nhìn cô thật lâu.

“Cho dù em trở thành như thế nào…”

Bạc Băng chớp chớp đôi mắt lóng lánh như

kim cương, chờ đợi lời bày tỏ tình cảm nồng nàn của anh, nhưng anh lại

nói một câu khiến cô bị sốc:

“… Chỉ cần vẫn là size 70C, ngoài ra mọi thứ khác anh đều có thể chấp nhận.”

“Diệp Chính Thần!” Bạc Băng tức giận đến

mức hai má ửng hồng, xấu hổ rồi giận dữ nắm chặt tay đấm vào người anh:

“Đúng là ‘vô sỉ’ mà, anh có thể nào che giấu sự ‘vô sỉ’ của anh một chút được hay không?!”

Bạn Tham mưu trưởng nào đó không chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, bắt lấy tay của cô rồi để lên lồng ngực.

“Bất kể ở trước mặt ai, anh cũng có thể che giấu, duy nhất chỉ có trước mặt em, cho đến nay anh không cần…”

Action 2

Diệp Chính Thần đưa Bạc Băng về nhà trọ, nhưng không phải là phòng cô, mà là phòng sát vách phòng cô.

Thấy anh cầm chìa khóa mở cửa phòng sát vách, cô không hiểu một chút nào: “Sao anh lại có được chìa khóa phòng của bác sĩ Lý.”

“Đây là phòng của anh mà.”

Cửa phòng mở ra, ánh nắng chiều chiếu qua tấm rèm cửa màu xanh lá nhạt, thứ ánh sáng mờ ảo bao trùm cả căn phòng, cô chưa kịp nói ra câu “tại sao lại như vậy” thì đã nuốt vội xuống.

Vẫn là chiếc giường bằng gỗ, nước sơn đầu giường cho cảm giác thật thâm trầm. Tấm drap giường và chăn màu xanh

nhạt. Chăn được gấp ngay ngắn, trải thẳng thớm trên giường, hoàn toàn

không có lấy một nếp nhăn và vết bẩn nào.

Vẫn là chiếc bàn học quen thuộc, trên bàn ngoại trừ chiếc laptop Apple cùng vài văn kiện y học ra thì không có

thêm vật dụng nào khác.

Bạc Băng vào toilet xem, dụng cụ rửa mặt của anh vẫn được đặt vô cùng chỉnh tề trên bồn rửa tay…

Bạc Băng như không tin vào mắt mình đi

đến trước chiếc bàn học, đầu ngón tay cô chạm vào mặt bàn, cảm giác thô

ráp quen thuộc này giống như đúc cảm giác trong trí nhớ của cô.

Toàn bộ những thứ trước mắt giống như là một cảnh tượng trong giấc mơ, tốt đẹp đến mức có chút hư ảo.

Bỗng nhiên, một hàng chữ dài xuất hiện trong tầm mắt cô: “Sư huynh, em yêu anh!”

Rèm cửa sổ bị gió thổi phất phơ, ánh nắng xuyên qua ô cửa bằng thủy tinh chiếu xuống đất thành một vệt sáng màu

vàng, rực rỡ như ngôi sao.

Bạc Băng phảng phất nhớ đến hôm khi cô

khỏi Nhật Bản, tâm can dường như đau đớn đến mức tê dại. Cô đau khổ ngồi trước máy vi tính suốt cả đêm.

Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu sáng

khắp cả gian phòng, cô mới phát hiện câu nói tận đáy lòng cô đã được

khắc trên bàn, không thể nào xóa đi “Sư huynh, em yêu anh!”

“Mấy thứ này…”

“Là anh đem từ Nhật Bản về.”

“Tại sao? Tại sao…”

“Bởi vì. Anh muốn ở sát vách phòng em.”

Bạc Băng vội vàng chạy đến ôm chặt lấy anh, tay cô siết chặt thắt lưng anh, gương mặt ướt đẫm dán vào vòm ngực ấm áp của anh.

“Diệp Chính Thần, em yêu anh!”

Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Cô thật ngốc, sao cô lại có thể hoài nghi tình cảm của cả hai kia chứ?

Thời gian sẽ trôi đi, cô và anh cũng sẽ

thay đổi. Nhưng chỉ cần tình yêu của cả hai không thay đổi, tất cả vẫn

có thể trở về như thuở ban đầu.

Action 3

Buổi chiều, khó có được sự yên tĩnh.

Vườn hoa dưới lầu, không biết từ khi nào

đã có vài cây đại thụ, không có hoa cũng không có lá, Bạc Băng nhận ra

dáng dấp của những cây đó, chính là cây anh đào.

Hai bạn bác sĩ nào đó cũng cực kì khó có được cơ hội đứng trên ban công trò chuyện.

Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện nhắc đến anh Phùng và chị Phùng. Vợ chồng họ đã về nước và tìm được công việc ổn định, còn có bé con nữa.

Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện cũng

nhắc đến Lăng Lăng và chồng của cô ấy. Họ lại khôi phục trở về mối quan

hệ giáo sư và học trò, người nào đó ban ngày là giáo sư, buổi tối lại

là…

Hai bạn bác sĩ nào đó còn trò chuyện nhắc đến Tần Tuyết, anh nói: Cô ấy còn ở Nhật Bản, cô ấy đã quen với cuộc

sống bên đó, không định trở về.

Hai bạn bác sĩ bào đó trò chuyện cũng

nhắc đến phó giáo sư, sau khi cô rời khỏi Osaka được hai năm, giáo sư

Fujiko về hưu, Phó giáo sư cạnh tranh chức vị giáo sư thất bại, các công việc ở đại học Osaka, nghiên cứu vi khuẩn Bacillus Anthraci bị hoãn lại vô thời hạn.

Nhắc đến Bacillus Anthraci, Bạc Băng bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó: “Lúc trước anh đối xử với em tốt như vậy, có

phải vì nhiệm vụ điều tra nghiên cứu vi khuẩn của giáo sư Fujiko không?”

Diệp Chính Thần hừ lạnh một tiếng: “Hừ,

nếu anh thật sự muốn thám thính gì đó từ em, căn bản là không cần lo

lắng để lấy lòng em, chỉ cần lẻn vào phòng em lấy tư liệu từ máy vi

tính, cái gì cũng biết hết.”

“Sao? Ý anh là, anh nhảy qua phòng em?”

“Hôm nay gió có vẻ lớn…”

“Anh có nhìn lén lúc em làm việc riêng không? Nói thật đi!”

“Không có… Ừ… m, anh chỉ thấy trong máy

tính của em có lưu rất nhiều ảnh chụp quân nhân, có phải mỗi buổi tối

khi em đi ngủ, đều nghĩ làm sao để cởi quân trang…”

Cô che miệng anh lại: “Không