Ring ring
Đồng Mệnh Tuyệt

Đồng Mệnh Tuyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321861

Bình chọn: 7.00/10/186 lượt.

mạt, có chết cũng không có quan

hệ, đúng không?” Bạc Thiếu Quân tiếp tục nói, Đông Phương Tuyệt Thế khoé miệng cong lên cao.

Da đầu Tiểu Cửu bắt đầu run lên.

“Bất quá, các người không thể tiếp tục lợi dụng cô ấy, cô ấy là nương tử mất tích mười chín năm của tôi, nên đem cô ấy trả lại cho tôi thì

hơn.”

“Còn?” Đông Phương Tuyệt Thế đối với những chữ này cực kỳ phản cảm:

“Anh dùng từ sai, còn có ý tứ khác, tỏ vẻ hướng tôi hướng anh mượn này nọ đó.”

“Cậu đúng là mượn a! nhưng lại mượn mười chín năm!” Bạc Thiếu Quân cười lạnh.

“Không đúng như vậy, bởi vì từ ngày Tiểu Cửu bước chân vào Đông

Phương cư, cô ấy chính là của tôi.” Đông Phương Tuyệt Thế bá đạo tuyên

bố.

Tiểu Cửu ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn, tim ngừng đập nửa nhịp.

Hắn…đang nói cái gì?

“Của cậu?” sắc mặt Bạc Thiếu Quân trầm giận dữ.

“Đúng, của tôi, mặc kệ cô ấy là ai, mặc kệ cô ấy ở bên người ta sắm

vai nhân vật gì, cô ấy đều là vật sở hữu cá nhân của tôi, trừ phi tôi

gật đầu, nếu không, ai cũng không thể động vào, không có khả năng, không thể muốn.” Đông Phương Tuyệt Thế ngang nhiên nói được mà tuỳ hứng. Tiểu Cửu trợn to hai mắt, lần đầu tiên cô nhìn thấy Đông Phương Tuyệt Thế

thể hiện ra ý nghĩ chiếm hữu mãnh liệt như vậy, cũng là lần đầu tiên

biết hắn nghĩ về cô như thế nào.

Vật sở hữu….

Nguyên lai, hắn cứ cho rằng như vậy sao? Bởi vì hắn đem cô trở thành

của riêng hắn, cho nên chỉ có hắn mới có thể chỉnh ác cô, ra lệnh cho

cô, sai khiến cô sao?

Tiểu tử này!

Cô nên tức giận? nên phẫn nộ? bất luận tên này chưa bao giờ để bất cứ người hay vật nào cường hãn lọt vào trong mắt hắn, không lý do gì không tức giận.

Nhưng mà, liền bởi vì biết tính tình Tuyệt Thế, bởi vì hiểu rõ hắn,

bởi vì hiểu được toàn bộ thế giới trong lòng hắn chỉ phân chia vì hắn

muốn, cũng vì hắn không cần, cho nên, nghe hắn nói như vậy, cô chẳng

những không hề cao hứng, ngược lại… tim đập còn nhanh dị thường….

“Tôi nghĩ, Tiểu Cửu cũng không cho là như vậy.” Bạc Thiếu Quân châm chọc nhìn về phía cô.

“Tôi…” cô đang muốn nói, đã bị Đông Phương Tuyệt Thế một ngụm đánh gãy.

“Ý muốn của cô ấy một chút cũng không quan trọng, hết thảy lời tôi nói mới tính.” Đông Phương Tuyệt Thế cuồng vọng nói.

“Uy!” cái này hơi quá đáng đi! Rốt cuộc cô trên danh nghĩa vẫn là tỷ tỷ…

“Đi thôi, không cần thiết phải nghe tên điên này nói nhiều, theo tôi

trở về!” Đông Phương Tuyệt Thế lười nói, nắm tay cô bước đi.

Bạc Thiếu Quân âm trầm hừ một tiếng, quát:

“Cậu muốn đi thì đi một mình đi, để Tiểu Cửu ở lại.”

Đông Phương Tuyệt Thế quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn:

“Tôi đi đến đâu, cô ấy phải theo đến đó.”

“Cô ấy sẽ không đi theo cậu.” Bạc Thiếu Quân nói được thực chắc chắn.

Hắn vừa nói một câu, một đám hộ vệ Bạc gia liền xông tới.

Đông Phương Tuyệt Thế mau quanh lạnh thấu xương, sát khí nồng đậm.

Tiểu Cửu nhăn mày, không thể tưởng tượng bản thân mình lại đột nhiên trở thành đồ vật trao tay như vậy.

Rốt cuộc chuyện này là tốt hay xấu?

“Tốt lắm, Bạc Thiểu Quân, tôi biết anh thực sự muốn tôi lưu lại,

nhưng mà tôi cũng không muốn gả cho anh, cho dù tôi thật sự là Công Tôn

Cửu, tôi cũng có quyền lựa chọn hôn nhân của mình đi?” cô thật sự quay

về phía Bạc Thiếu Quân thuyết phục.

“Không, em không có, hôn sự này, hoàn toàn không thể xoá bỏ.” Bạc Thiếu Quân nghiêm chỉnh nhìn cô chằm chằm.

Cô ngẩn ra, lập tức nụ cười lạnh lẽo hiện lên:

“Anh không hiểu tôi, con người tôi, cực kỳ cực kỳ căm ghét bị ép buộc.”

“Anh sẽ không ép buộc em, anh sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện gả cho anh.” Bạc Thiếu Quân lại nói.

Đông Phương Tuyệt Thế nghe không nổi nữa, nháy mắt hai cánh bướm bạc

bay ra, mục tiêu hoàn toàn tập trung trên người Bạc Thiếu Quân.

Giang Thạch cùng hộ vệ Bạc gia lập tức bao vây lấy thiếu gia của họ,

nhưng trong khi bọn hắn ngăn lại hai thanh hồ điệp đao thì đột nhiên

nhìn thấy rõ ràng trong tay Đông Phương Tuyệt Thế trong tay cầm một thứ

kỳ lạ gì đó….

“Tuyệt Thế, không thể!” Tiểu Cửu gấp gáp kêu lên.

Nhưng đã quá muộn, ngay khi tiếng kêu thất thanh của Tiểu Cửu vang

lên, Đông Phương Tuyệt Thế mặt đầy ý cười tà ác, cầm trong tay vật kỳ

quái kia dùng sức ném ra phía sau đèn tế, sau đó mọi người chỉ ngửi thấy một mùi thuốc sùng nồng nặc, Giang Thạch cùng nhóm hộ vệ sắc mặt đại

biến, đồng thời hướng Bạc Thiếu Quân bổ nhào che chắn cho hắn, sau đó,

ánh lửa chợt loé lên, ầm ầm một tiếng, toàn bộ khu nhà rung động kịch

liệt, đàn tế bị hư hỏng mất một nửa….

Bụi bặm khắp nơi, Đông Phương Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu sớm chẳng biết đi đâu, chỉ để lại một đống hỗn độn cùng thi thể.

Bạc Thiếu Quân được Giang Thạch đỡ đứng lến, sắc mặt âm trầm lục ám:

“Thật sự là yêu nghiệt…đi đến không có nơi đâu là không có huyết tinh hỗn loạn… Đông Phương Tuyệt Thế này là yêu, ta không thể không Phi

diệt!”

“Tông chủ, có muốn đuổi theo Công tôn tiểu thư không ạ?” Giang Thạch lo lắng phẫn nộ phủi đi tro bụi trên người hắn.

“Không cần, ta sẽ ở dưới lăng tẩm, “tử phù”hắn là bắt đầu phát huy

hiệu lực, Đông Phương gia rất nhanh sẽ nếm được quả đắng, đến lúc đó,

Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ ng