
quẳng ra một bên, chọc vật nhỏ cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Cửu nhìn Đông Phương Tuyệt Thế tính trẻ con cùng Nhật Xuất vui đùa một chỗ, khoé miệng hiện lên ý cười dịu dàng.
“các con như thế nào lại chậm vậy?” Đông Phương phu nhân hỏi.
“đều tại Tuyệt Thế! ầm ĩ mãi ở Thượng Hải muốn thuê máy bay trực
thăng, nói cái gì đi xe quá chậm, kết quả nửa ngày còn chưa đi được.”
Tiểu Cửu cười giải thích.
“anh nghĩ Tuyệt Thế không muốn đến đây đi!” Đông Phương Phong Hoa nói, Tiểu Cửu mỉm cười cho qua, cũng không phủ nhận.
Nơi này đối với cô cùng Tuyệt Thế mà nói, là nơi tử vong, cũng là nơi trọng sinh, tuy rằng mang ý nghĩa phi phàm, nhưng dù sao cũng kinh tâm
động phách, muốn đi tới phía trước, trong lòng không thể không nói có
chút giãy dụa.
“đoạn trí nhớ này đối với nó, cũng chảy máu đầm đìa đi?” Đông Phương Thiên Kiêu cũng nói.
“khi đó, chúng ta thật sự đã nghĩ cả hai người đều đã chết, bởi vì
toàn bộ khu lăng tẩm đều bị phá huỷ, căn bản không có khả năng có người
còn sống…” Đông Phương Khuynh Quốc lẩm bẩm.
Hồi tưởng lại hôm đó, sau khi bọn họ tới, sắc trời trắng bệch nhìn
thấy lăng tẩm công chúa đang chìm vào biển lửa, đã biến thành một đống
gạch ngói vụn, tất cả mọi người đều ngây dại.
“vốn bọn em cũng muốn cùng chết nằm trong quan tài, không nghĩ tới
vật liệu làm quan tài kia thật sự đặc biệt, có thể nhận lấy uy lực của
đại hoả cuồng thiêu…..”
Đến nay Tiểu Cửu cũng không dám tin tưởng, tại thời khắc sinh tử kia
chớp mắt một cái, đúng là quan tài đã cứu bọn họ, càng thần kỳ hơn nữa,
sức mạnh của lôi hoả kia đánh bay cả quan tài, lật úp quan tài, cũng bảo vệ bọn họ không bị lửa làm bị thương. Chính là lúc ấy, bọn họ đều lâm
vào hôn mê, cứ như vậy nằm ở trong quan tài, khi được đào lên, cũng là
chuyện của một ngày một đêm sau đó.
“cho dù như thế, tại trận cháy đó vẫn có thể có không khí lưu thông mà không chết ngạt, cũng là kỳ tích.” Hắc Tĩnh nói.
“phải nói là có một lực lượng không thể biết được phù hộ đi!” Văn Trí Lai liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, mới có thể mỉm cười nhìn qua quan tài.
Ai mà biết được, tâm cơ sâu nặng của công chúa Tống thị, trước khi
chết còn có một tâm nguyện cuối cùng, chính là hy vọng trượng phu cùng
nàng chết, cho nên nàng mới có thể bí mật tạo ra một cái “song nhân
quan” (quan tài cho 2 người)
Tuy rẳng biết rõ cứ chờ đợi chỉ là vô ích, nhưng ý niệm của cô vẫn
cùng quan tài tồn tại, song nhân quan này luôn luôn cùng chờ đợi, cùng
đợi một đôi yêu nhau vô cùng sâu đậm không sợ chết, cùng nhau tự tử,
cùng chết, cùng táng, đồng mệnh tuyệt.
Cho nên, khi Tiểu Cửu cùng Đông Phương Tuyệt Thế ôm nhau tìm chết,
cùng nằm trong quan tài, tâm nguyện của công chúa trải qua nghìn năm,
chớp mắt một cái, tất cả oán hận, tất cả nguyền rủa, đều được hoá giải,
tính cả tử phù bị Bạc Thiếu Quân gia tăng cũng bị tiêu trừ…
Bởi vậy, cho dù Tiểu Cửu cùng Đông Phương Tuyệt Thế không chết, phù chú cũng không phải cái uy hiếp gì.
“đến đây đi! Nghi thức cuối cùng này cần phải hoàn thành.”
Mọi người cùng tiến lên, đứng trước quan tài. Đông Phương Nhật Xuất
chích ra một giọt máu, tiếng tiểu tử kia oa oa khóc lớn, bức hoạ mỹ
nhân, mỹ nhân từ, mỹ nhân chú, đã theo ngọn lửa thiêu cháy, hoá thành
một làn khói nhẹ, phiêu tán vào không gian rộng lớn. gió xuân thổi qua,
mái tóc dài của Đông Phương Tuyệt Thế bay lên, lộ ra vết sẹo kỳ dị trên
gò má, đó là khi nắp quan tài ở phái trên, nháy mắt nổ mạnh lửa lớn lan
toả gây nên dấu vết trên mặt hắn.
Tiểu Cửu biết, khi đó hắn dùng toàn thân ôm lấy cô, đem cô ôm nhanh
vào trong lòng, nếu không, mặt của cô cũng sẽ bị bỏng giống như vậy.
Chính là, rõ ràng có thể chữa trị, hắn lại không muốn, nói như vậy thực khốc.
Thật sự là kẻ ngốc!
“nhìn cái gì?” hắn thoáng nhìn thấy ánh mắt cô cười như không cười, hỏi.
“nhìn anh bộ dạng tốt như vậy.” thân thủ cô vỗ về mặt hắn, cố ý nói.
“có bao nhiêu đẹp mặt?” hắn cầm tay cô, vết xăm trên khuỷu tay sớm biến mất, chỉ để lại một vết sẹo do đao.
“mặt đẹp giống nữ nhân!”
Ngày trước, nghe xong câu nói này hắn sớm nổi bão, sớm không hề tốn
nhiều lời lẽ tranh cãi, hiện tại hắn có thể trực tiếp dùng lời nói đầy
sức thuyết phục để từ từ trừng phạt vợ yêu của hắn.
Sau này, cô là hắn, hắn cũng là cô, bọn họ, chân chính là đồng mệnh
nhân, cùng phúc hoạ, gắn bó như môi với răng, đến chết không thôi.
HẾT