
nữa,
nghỉ sớm đi”.
An Tín nằm ngửa trên giường, chúi đầu xuống, nước mắt
lã chã rơi: “Bọn họ đều nói anh lạnh lùng cao quý, bảo tôi đừng có với cao, tôi
nghĩ cũng phải, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cách xa anh một chút...”
Cuộc nói chuyện đột nhiên xuất hiện một khoảng lặng
ngắn ngủi. Cô âm thầm rơi lệ, nấc không thành tiếng, anh ở nơi cô không trông
thấy cũng vô cùng lịch sự, không ngắt cú điện thoại khó hiểu ấy.
Rất lâu sau, anh mới nói: “Ngủ sớm đi, nhớ uống một ly
sữa trước khi ngủ”.
Nghe thấy giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng của anh, nước
mắt An Tín chảy như sông như suối, cô liều mạng giữ chặt cổ họng, cố gắng không
để phát ra tiếng nức nở, hỏi: “Dụ - Dụ Hằng – Anh thật sự - thật sự - không thể
thích – thích tôi – sao?”
Dụ Hằng bên kia lại lặng im một lúc, mới đáp lại một
câu: “An Tín, cô mau lớn đi nào”.
An Tín căn bản nghe không hiểu câu đó, nhưng mơ hồ
càng khiến cô khó chịu hơn cả lời từ chối. Cô nghẹn ngào: “Anh đang nói tôi ấu
trĩ phải không?
Thực ra tôi cũng đâu muốn thế. Còn nữa, hôm nay không
phải tôi cố ý đi làm thêm, cậu Nguyễn Chính Nam đó tôi cũng không cố ý gây
chuyện đâu”.
“Người đứng trên sân khấu hôm nay là Nguyễn Chính Nam
sao?” Dụ Hằng hỏi.
“Vâng, anh ta vào vai anh hùng đả hổ, tôi diễn vai con
hổ?”. An Tín líu hết cả lưỡi.
“Thế tại sao lại phải ôm nhau lăn qua lăn lại?”, giọng
điệu anh trở nên không được ổn lắm.
An Tín sốt ruột trả lời: “Bọn tôi có ôm nhau đâu
chứ...”
“An Tín”. Dụ Hằng bỗng lên giọng một chút, ngắt lời
cô. Trong lúc cô nín thở tưởng rằng anh sẽ nói gì đó, anh chỉ lấy lại hơi thở
rất nhẹ, còn cả hai chữ cuối cùng: “Ngủ ngon”.
An Tín bị động cúp điện thoại. Cô nằm trên giường,
càng khóc tợn.
An Tín là người lạc quan,
lạc quan ở đây ý chỉ sau mỗi lần bị thương cô đều có thể tự hồi phục nhanh
chóng lạ thường, đến bố cô cũng than thở về bản tính đơn giản của con gái. Trốn
trong chăn khóc quá nửa đêm, mắt cô sưng húp cả lên, song cuối cùng vẫn ngủ
được như thường.
Chỉ có điều trước khi ngủ
cô nhắc đi nhắc lại với mình: “Không được khóc, phải vươn lên. Không được khóc,
phải vươn lên…” Ngày hôm sau mở mắt ra, cô tiếp tục nhắc mãi câu ấy, khiến bố
cô đang ăn sáng cũng phải dừng lại nhìn cô: “Con bé này, trúng tà à?”
An Tín lén chạy vào phòng
mẹ lấy một tấm mặt nạ, xong lại chườm đá lên mắt, miễn cưỡng qua được mắt bố.
Cũng có thể là bố cô đã biết thừa, nhưng cố tình không muốn làm cô khó xử, nói
tóm lại cô rất là biết ơn
Thế là cô kể hai câu
chuyện cười để báo đáp: “Một hôm, đậu xanh chia tay với bạn gái. Cậu ta rất
buồn, thế là cậu cứ khóc, khóc mãi, khóc hoài,… kết quả là… cậu nảy cả mầm”.
Bàn tay đang cầm muỗng
uống canh của bố khựng lại. Cô lại tiếp tục kể: “Còn chưa hết đâu, bố ạ. Đậu
xanh sau khi nảy mầm rất chi là si tình nhé, cậu ta lại chạy tới đợi trước cửa
nhà bạn gái, đợi cô hồi tâm chuyển ý, thế là cậu ta cứ đợi, đợi mãi, đợi hoài,
kết quả là mùa hè đến… mưa một trận như trút nước… cậu ta trở thành hoa thủy
tiên”.
Hậu quả của việc kể chuyện
cười nhạt nhẽo là khiến ông An đau răng, đến cơm cũng không nuốt nổi. Rõ ràng,
tối qua cô đã tự chữa trị vết thương cho mình bằng hai câu chuyện liên tưởng
này, tăng cường kiến thiết nội tâm, tỷ dụ như: Không thể học theo đậu xanh, chi
bằng khóc đến độ sau cùng biến luôn cả hình, đến bạn gái cũng không nhận ra cậu
ta nữa.
An Tín không phải là đậu
xanh, khi cô bước vào thang máy bên trái của Dực Thần, Dụ Hằng vẫn nhận ra cô
như thường: “Cô An, chào buổi sáng…” Sở dĩ nói là như thường vì Dụ Hằng là
người cực kì bình tĩnh, bất luận đối diện với hình ảnh nào của cô, anh đều thể
hiện rất lịch sự, biết tiến biết thoái.
Còn cô lại cực kì khổ sở,
không ngờ đến trước giờ quẹt thẻ chỉ một giây mà vẫn gặp phải anh. Cô hôm nay
đã cố ý đội mũ, phần lưỡi trai đã kéo sụp xuống, chính vì không muốn người khác
trông thấy mí mắt sưng đỏ của của cô.
Thời gian trôi qua từng
giây một, hai người đều không nói gì.
An Tín nghiêng đầu, từ
dưới lưỡi trai mũ bóng chày trông thấy cổ áo sơ mi cài ngay ngắn và bộ vét
thẳng thớm của người đàn ông bên cạnh, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô là tín đồ của đàn ông
cá tính và già dặn, cô biết từ lâu rồi
Dụ Hằng thở rất nhẹ, mùi
hương phả ra từ cổ áo cũng rất nhẹ, chen chúc trong không gian thang máy chật
hẹp, tất cả đều âm thầm sinh sôi nảy nở. Đối với sự lặng lẽ và lưỡi trai mũ sụp
thấp hơn mức bình thường của cô, anh cũng không chất vấn gì, chỉ nghiêng người
bấm giúp cô tầng mười lăm, rồi lùi lại một bước.
Đại não của An Tín tăng
tốc phi nước đại, rơi vào trạng thái hỗn loạn. Sắp đến tầng lầu làm việc, cô bỏ
mũ ra, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Dụ tổng, tôi có thể mời anh
làm người mẫu không?”
Dụ Hằng hình như thoáng
cười, không rõ nét: “Người mẫu gì?”
Thấy khoé môi anh hơi mím
lại, cô lấy hết dũng khí nói: “Thiết kế bản vẽ gốc NPC lần này, tôi muốn lấy
anh làm nguyên mẫu”.
Dụ Hằng thoáng tư lự, rất
nhanh ngẩng đầu đáp: “Xin lỗi, công việc của tôi rất bận”. Nói rồi ánh mắt dừng
lại trên mái tó