Polly po-cket
Đối Thủ Tình Trường

Đối Thủ Tình Trường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321305

Bình chọn: 7.5.00/10/130 lượt.

tớ là bạn, là người thân,

là em gái, và sẽ không bao giờ coi tớ là bạn gái nữa.

Tớ tưởng

rằng, thời gian hai năm đã làm những cảm giác thân mật trước đây trở nên xa cách, chỉ cần tớ cố gắng níu kéo thì tất cả sẽ quay về như trước.

Đúng thế, tớ đã rất cố gắng, ngày nào cũng tìm anh ấy, cùng anh ấy đi ăn cơm trưa, cơm tối, tìm mọi cớ để sở hữu thời gian của anh ấy, tớ đã tỏ

ra khổ sở, chán nản để có được sự cảm thông của anh ấy. Nhưng anh ấy lại luôn lịch sự với tớ, giữ khoảng cách với tớ.

Cậu biết không?

Xuân Hiểu, tối qua tớ đã đích thân vào bếp, bày lên bàn toàn những món

mà trước đây anh ấy thích ăn. Tớ nghĩ rằng bữa tối như thế thật lãng

mạn, có rượu vang đỏ, có giai nhân, những món ăn tớ đích thân làm và có

cả một người như tớ nữa, tớ tưởng mình sẽ thành công.

Xuân Hiểu, tớ không ngờ có một ngày, mình lại theo đuổi người đàn ông trước đây đã từng yêu mình, cậu cũng không ngờ phải không? Có thể khi mất đi thứ gì

đó, người ta mới cảm thấy nó đẹp đẽ, lúc tớ cảm thấy càng ngày anh ấy

càng xa cách, tớ đã thực sự sợ hãi, tớ muốn trở lại như xưa. Nhưng, tớ

không hề nhìn thấy chút sóng tình nào trong mắt Lư Hạo Tường, ánh mắt ấy nhìn tớ hoàn toàn không có cảm giác của tình yêu. Anh ấy nói rằng,

người anh ấy yêu là cậu!

Xuân Hiểu, cậu có bíết khi anh ấy nói

thẳng với tớ rằng, anh ấy không còn yêu tớ nữa, người anh ấy yêu là cậu, tớ đã khổ sở thế nào không?

Tớ không dám tin, tớ bảo anh ấy bịa chuyện! Hai người vốn ghét nhau, vì tớ nên anh ấy đổ mọi oán hận lên

cậu, làm khó cậu, những chuyện ấy, cậu đều kể với tớ trong điện thoại.

Tớ không thể không tin, khi nhắc đến cậu, ánh mắt ấy, nét mặt ấy, tớ đã

từng thân thuộc biết bao, hai năm trước anh ấy cũng dành cho tớ như thế. Tiếc là, đến lúc tớ hiểu ra thì tất cả đã không thuộc về mình nữa rồi.

Xuân Hiểu, tớ hận cậu. Nếu cậu nói cho tớ biết sớm thì tớ đâu phải khổ sở

lao đầu vào bụi rậm như thế? Bị từ chối, tớ đã mất hết thể diện, sao cậu lại khiến tớ khổ sở đến vậy? Xuân Hiểu, tớ thực sự hận cậu, cậu thấy tớ đáng thương chăng? Tớ từ Canada trở về, mất người, mất của, không người thân thích, cho nên, cậu âm thầm rút lui phải không? Cậu nghĩ An Châu

tớ là người luôn hãnh diện trong tình trường suốt bao nhiêu năm mà lại

cần người khác nhượng bộ, thương hại sao? Giúp đỡ tớ như thế, cậu tưởng

cậu vĩ đại lắm sao?

Xuân Hiểu, cậu biết vì sao đến tận bây giờ

cậu vẫn chưa kết hôn không? Chính vì cậu nhu nhược và thiếu quyết đoán,

khó có thể tự thoát ra khỏi những chuyện của quá khứ, ngay cả việc tranh đấu vì người mình yêu cũng không biết.

Sau khi anh ấy rời xa

tớ, tớ đã khóc rất nhiều, khóc đến mức dần dần hiểu ra. Tình yêu đúng là một món không thể ăn lại, sẽ chẳng có ai đợi chờ mãi, tớ đã phá hỏng

một tình yêu đẹp, muốn quay trở lại cuộc tình cũ một cách hão huyền, tớ

thật tham lam, và kết quả đã khiến tất cả trở thành một mối mục nát!

Xuân Hiểu, cậu rút lui, cậu nhượng bộ, vì cậu không đủ tự tin, cậu tưởng Lư

Hạo Tường còn yêu tớ, đúng không? Cậu nghĩ anh ấy là bạn trai cũ của tớ, nên cậu muốn rút lui, không muốn làm người thứ ba, phải không?

Cậu thật ngốc nghếch, nhưng sự ngốc nghếch của cậu lại khiến tớ cảm động!

Xuân Hiểu, tớ đã lừa các cậu, thực ra, tớ và Daniel cãi nhau, không phải vì

anh ấy có tình yêu mới, anh ấy cũng chẳng phải kẻ lừa tiền lừa sắc. Mà

vì, anh ấy cầu hôn tớ rất nhiều lần, tớ sợ sau khi lấy anh ấy, tớ sẽ

không còn tự do nữa. Tớ nghĩ quay lại với Lư Hạo Tường là tốt nhất, vì

anh ấy sẽ không bao giờ gây áp lực cho tớ, tớ sẽ không phải lo có ngày

bị ép kết hôn. Bởi thế tớ trốn về nước, trốn về để tìm anh ấy.

Tớ cần tình yêu để tưới mát tâm hồn, nhưng lại không muốn bị bó buộc bởi hôn nhân, cậu nói xem, tớ nghĩ thế thật hay nhỉ!

Tớ vừa gọi điện cho Daniel, một tháng không gặp tớ, anh ấy vô cùng lo

lắng, nói nếu tớ không muốn kết hôn, anh ấy sẽ không ép, chỉ mong tớ về

bên anh ấy. Nghe được giọng nói của anh ấy, tớ rất vui, bởi thế, tớ

quyết định về Canada và chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy, chúng tớ có

thể sẽ tổ chức lễ cưới vào dịp lễ Noel này!

Xuân Hiểu, tớ trả

lại Lư Hạo Tường cho cậu. Những ngày này, tớ có thể tưởng tượng được cậu buồn bã như thế nào, đau khổ nhường nào, tớ có thể tưởng tượng cậu đã

mất ngủ hằng đêm và con tim vô cùng đau đớn. Nhưng, đó là do cậu tự

chuốc lấy, ai bảo cậu ngốc thế chứ?

Tớ đã về Canada, để lại mớ

lộn xộn cho cậu, song tớ nghĩ, tớ ở lại mới là gây khó dễ, sự ra đi của

tớ sẽ giúp tất cả mọi người hạnh phúc!

Xuân Hiểu, nếu đã yêu thì nhất định phải theo đuổi, biết không?

Tớ sẽ không nói nhiều lời tình cảm đâu, chúng ta cứ mắng mỏ nhau thế này

để được thoải mái hơn, nếu cậu còn ngốc nghếch nữa, tớ sẽ gọi điện vượt

đại dương lúc ba giờ sáng để mắng cậu đấy, cậu hãy nhớ điều đó!

Thay tớ gửi lời đến Yến Minh nhé!

Chúc cậu bình an!

An Châu

02/12/2010

Thẩm Xuân Hiểu cầm chặt bức thư, nước mắt giàn giụa, cô thực sự ngốc, từ khi tình cảm bị tổn thương, cô luôn có cảm giác hoài nghi với tình yêu, vừa gặp chút sóng gió đã co mình ẩn trong lớp vỏ.

Đúng là cô nhượng