
Đơn độc một mình nơi góc tối, làm bạn cùng nỗi cô đơn, thử mượn hơi men
để say đắm và nghĩ rằng mình thật cởi mở. Cuộc sống rối bời và vô vị
luôn mang đến cho con người những nghi hoặc. Tình yêu mãi khiến ta khó
phân biệt đúng sai. Lẽ nào tình yêu đối với tôi chỉ là một truyền
thuyết? Rốt cuộc, tôi phải làm thế nào đây?
Tình yêu chỉ là truyền thuyết – Vũ Thiên
Trong quán ăn theo phong cách châu Âu sang trọng, hai người ngồi đối diện
nhau bên chiếc bàn nằm tách biệt phía sau khung cảnh nhiệt đới. Chàng
trai mặc âu phục, đi giày da không hề động đến một món nào trước mặt. Cô gái ăn mặc thời thượng, thần thái tự nhiên đang gắng sức chiến đấu với
miếng thịt cừu. Miếng thịt cừu được cắt ngay ngắn từng miếng nhỏ rồi
được cô gái đưa vào miệng một cách nhẹ nhàng và nho nhã.
Một nam một nữ, một người ngồi ăn, còn một người im lặng, vô cùng ý vị.
Hai người không giống vẻ đã quen biết, có điều ngồi ăn cùng bàn thì cũng chẳng hẳn xa lạ.
Không gian lãng mạn, tao nhã nhưng không khí lại rất đỗi lạ kỳ.
Thẩm Xuân Hiểu ăn xong miếng thịt cừu cuối cùng liền lấy khăn lau miệng.
Cuối cùng, cũng có thời gian để ý tới anh chàng trước mặt, bây giờ cô
mới nhận ra anh không ăn gì. Lúng túng suy nghĩ một hồi, cô nói với
giọng điệu rất có khí khái của người chủ: “À, anh… anh là Đỗ Vệ Kỳ phải
không ? Anh cũng ăn đi, món ăn ở nhà hàng này rất tuyệt đấy, nếu không
ăn thì anh phải chịu tổn thất lớn rồi!” .
Đỗ Vệ Kỳ mỉm cười
gượng gạo. Anh muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cô gái đang ngồi trước
mặt nên luôn nhìn cô, muốn tranh thủ những giây phút cô ngừng ăn để bắt
chuyện vài câu, nhưng cái miệng của cô luôn hoạt động hết công suất
giống như máy nghiền thực vật vậy, mặc dù thế, anh vẫn phải thừa nhận
rằng, đây là chiếc máy rất lịch sự.
Thấy cô cuối cùng cũng quan
tâm đến sự đói no của mình, Đỗ Vệ Kỳ dành nói: “À… Tôi không đói” . Đối
với anh mà nói, ăn uống là chuyện nhỏ, xem mặt mới là chuyện lớn!
“Ừm, thế chúng ta có thể đi chưa?”, máy nghiền thức ăn nhẹ nhàng nói, “Tôi
không muốn lợi dụng anh, cũng chẳng muốn bị người khác lợi dụng, dẫu sao chúng ta cũng chưa thể coi là quen biết nên tiền ăn chia đôi nhé!” .
“Không, tôi mời mà!” Tuy chưa trò chuyện gì song Đỗ Vệ Kỳ cảm thấy cô gái này
rất có cá tính, không tỏ vẻ kênh kiệu nên cũng có vài phần cảm mến, hơn
nữa, anh cũng chẳng phải kiểu người tính toán từng xu.
“Không, không! Chia đôi đi!”, nụ cười của Thẩm Xuân Hiểu ẩn chứa sự kiên quyết. Cô vẫy tay gọi phục vụ đến thanh toán.
Thật giống với tác phong thẳng thắn, dứt khoát được rèn luyện trong quân
đội, không để Đỗ Vệ Kỳ có cơ hội từ chối, Thẩm Xuân Hiểu đã nhanh chân
trả trước phần của mình. Điều này cũng thể hiện rõ mức độ thành thục của cô. Phải đi xem mặt bao nhiêu lần mới có kinh nghiệm như vậy chứ?
Hết sức bị động, Đỗ Vệ Kỳ chỉ đành gượng cười trả nốt phần của mình.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng, Đỗ Vệ Kỳ đắn đo muốn mời cô đi đâu đó, lúc ăn cơm đã chẳng nói được chuyện gì, thậm chí ngay cả những thông tin cơ bản của cô, anh cũng không biết, tìm hiểu nhau một chút cũng là điều
cần thiết.
Thẩm Xuân Hiểu lại không muốn tìm hiểu thêm gì, khẽ
nghiêng đầu, mỉm cười: “Anh Đỗ, thật ngại quá, tôi còn có việc, hôm nay
đến đây thôi nhé!”. Đây quả là ngữ khí khẳng định chứ không phải là
trưng cầu ý kiến! Nói rồi cô tiếp tục phát huy tốc độ nhanh như chớp của mình, vẫy taxi sau đó quay lại cười nói: “Bye bye!”.
Rất khách
sáo, rất lịch sự, nhưng ngay cả những trình tự cơ bản của một buổi xem
mặt, cô cũng không thực hiện đầy đủ! Người con gái này có thực sự đến để xem mặt không? Hay chỉ tìm người cùng ăn một bữa cơm? Có điều, anh chắc chắn rằng, cô không có ý sẽ phát triển mối quan hệ với mình, qua việc
chỉ chú ý đến đồ ăn mà chẳng quan tâm gì tới người đối diện cũng có thể
dễ dàng biết điều đó.
Đỗ Vệ Kỳ đã đoán đúng, Thẩm Xuân Hiểu thực sự không phải đến để xem mặt, nhưng vì không chịu nổi sự quấy nhiễu của Triệu Yến Minh, đồng thời coi bữa cơm thịnh soạn là món quà cho mình
nên mới đồng ý thế thân nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
May mà lần
hẹn này cô không phải cắm dao bên sườn mà lên rừng sâu xuống biển lửa.
Thẩm Xuân Hiểu ngồi trên taxi, lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Yến Minh, nói giọng như nhân viên đội đặc nhiệm: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, phá
vòng vây thành công!”.
Tiếng cười của Triệu Yến Minh lanh lảnh như tiếng chuông gió, nói thoải mái: “Tốt lắm, có thể báo cáo kết quả với bố mẹ rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu trợn mắt, cô và Triệu Yến Minh đều hai mươi tám tuổi
và đều giả bộ như có nhiều anh chàng theo đuổi. Nhưng, Triệu Yếu Minh
không qua nổi con mắt tinh tường của mẹ mình. Bà liên tục gọi điện thúc
giục, đến mức cuối cùng phải tổ chức cuộc họp gia đình với quy mô lớn
nhằm thúc ép con gái phải thường xuyên đi gặp mặt.
Triệu Yến
Minh không thể chịu nổi nên đã rập khuôn máy móc, vừa bức ép vừa dụ dỗ
Thẩm Xuân Hiểu cùng mình dối trên gạt dưới. Nói theo cách mỹ miều thì có phúc cùng hưởng. Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy ý nghĩa phía sau câu nói này
lại như bạn tốt chính là thứ có t