
hông nỡ nói, chỉ đứng ở đó, Dịch Trường Ninh ngắm nhìn cô, ánh đèn
đường kéo bóng cô dài ra đến cực điểm, nhỏ bé yếu ớt tựa như một viền
mây trên trời, tôn lên ánh trăng, mỏng manh đến không lời nào diễn tả
được.
Mà cô chỉ nhìn anh, làn nước nhạt nhòa.
Anh hỏi: “Sao lại thế?”
Cô dường như không thể nói được gì, duy chỉ có nghẹn ngào, anh hiểu ra
một lúc rồi cũng tiến tới bên cô, vùi cô vào lòng mình: “Thủ Thủ….” Anh
nói: “Anh không ép em, anh sẽ đợi, được không, anh đợi em, được không
nào?”
Anh nắm lấy đôi bàn tay cô: “Em đã đợi anh lâu thế rồi, bây giờ, anh cũng sẽ đợi em.”
Thủ Thủ từ Thanh Đảo quay về, cũng vừa lúc Kỷ Nam Phương xuất viện,
Thịnh Khai sợ cô không đến bệnh viện, từ sáng sớm đã gọi tài xế đến đón
cô, liên tiếp mấy ngày làm bố mẹ nổi giận, cô cũng muốn dàn xếp một
chút, thế nên rất nghe lời đến bệnh viện.
Tháo bó bột rồi, nhưng Kỷ Nam Phương đi lại vẫn còn bất tiện lắm, anh
kiên quyết không chịu ngồi xe lăn, bác sĩ cũng hết cách, đang khuyên đến rát cổ rát họng, Thủ Thủ vừa lúc đến.
Lần trước anh đuổi cô đi xong, hai người gần như một tháng không gặp
mặt, Thủ Thủ chỉ cảm giác sau ngày hôm đó Kỷ Nam Phương dường như trở
thành một người khác, hôm nay gặp nhau mà vẫn cứ cảm thấy lạ lẫm, mặc dù anh vẫn vậy thôi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khó chịu, từ lúc cưới nhau
đến giờ, anh chưa từng lạnh nhạt với cô là vậy. Cô cũng chỉ nói vài câu: “Hay là nghe lời bác sĩ…”
Anh đã lạnh lùng lườm cô, cô lập tức mím chặt môi, không còn thốt ra câu gì nữa.
Sau cùng anh rốt cuộc cũng không ngồi xe lăn, có người dìu anh ra thang
máy, xuống đến tầng 7 có người ấn dừng, bước vào là một cô bé, hình như
còn là sinh viên, mặt mày thanh tú, nuôi một mái tóc rất dài, trên vai
còn đeo ba lô, tay cần một hộp cơm giữ nhiệt màu đỏ, cô bé ấy nhìn Thủ
Thủ một cái, rồi cụp mi mắt, rất tĩnh lặng đứng ở một góc trong thang
máy, cô cứ nghĩ bản thân dạo này lên hình cũng nhiều, bị người khác nhận ra, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Lên xe Thủ Thủ mới hỏi: “Anh về bên nào?”
“Về nhà.”
Tức là nhà họ Kỷ, Thủ Thủ không nói gì nữa, xe chạy rất nhanh, đến đón
bọn họ là tài xế của Kỷ gia, bẽn lẽn mà rất chuyên tâm lái xe, đối với
tình hình ở ghế sau hoàn toàn coi như không nhìn thấy gì, nhưng vào dịp
cuối tuần, trên đường tắc nghẽn tại trận, xe cộ bế tắc không tài nào
nhúc nhích được, qua nửa buổi mới có thể nhích lên phía trước một chút
xíu, Thủ Thủ cảm thấy bầu không khí nặng nề quá, Kỷ Nam Phương đang cầm
điện thoại nhắn tin, cô thấy lạ, bởi lẽ anh xưa nay dù là nói chuyện qua điện thoại với ai cũng không đủ kiên nhẫn để nhập từng chữ, có lẽ đợt
này ở bệnh viện nghỉ ngơi thành ra buồn chán, đến nhắn tin cũng học được rồi, qua một lúc, có tiếng chuông tít tít, có lẽ là tin nhắn trả lời,
anh xem rồi nhếch miệng cười, cô cũng ngại hỏi. Hoặc có lẽ Kỷ Nam Phương cảm thấy mệt rồi, tiện tay buông điện thoại ra, nhắm mắt nghỉ ngơi, Thủ Thủ nhìn ra bên ngoài cửa xe, xe lúc chạy lúc dừng, phải đến 1 tiếng
đồng hồ mới về được nhà.
Mẹ anh đang ở nhà, thấy Kỷ Nam Phương được dìu vào, đau lòng đến tột đỉnh: “Con xem xem, thành ra thế này đây…”
“Mẹ!” Kỷ Nam Phương sốt ruột ngắt lời bà: “Con mệt rồi.”
“Được…được…” Mẹ anh nói: “Mẹ đã bảo người chuẩn bị nước nóng rồi, để Thủ Thủ giúp con tắm rửa nhé, ở bệnh viện nhất định là không thoải mái, tắm xong ngủ một giấc nghỉ ngơi đã.”
“Thủ Thủ còn có việc.” Kỷ Nam Phương nói: “Đài truyền hình chỗ cô ấy còn phải tăng ca, chốc nữa con tự tắm được.”
“Vớ vẩn nào! Con xem con đến đứng còn không vững, còn tỏ vẻ cái nỗi gì
nữa?” Bà trách cứ anh, rồi quay sang Thủ Thủ nói: “Hôm nay cuối tuần,
sao lại phải tăng ca? Nam Phương hôm nay xuất viện, thực ra cũng có lý
do, thế này đi, mẹ nói người gọi điện giúp con xin nghỉ phép mấy ngày, ở nhà giúp mẹ chăm sóc Nam Phương, thế nhé?”
Thủ Thủ biết bà nói là làm, mềm rắn đủ cả kiểu này, tự mình cũng không
cách nào từ chối, đành khẽ nói: “Mẹ, con tự gọi điện xin phép là được
mà.”
“Con ngoan.” Mẹ Kỷ Nam Phương vỗ vỗ lên tay cô tán thành, lại liếc Kỷ
Nam Phương một cái: “Không để con dâu mẹ giúp con tắm, con đã lớn nhường này rồi, lẽ nào còn để mẹ phải tắm cho con à?”
Nói đến đấy, dì giúp việc bưng trà lên cũng bật cười: “Nam Phương là hay ngượng lắm, lúc còn nhỏ tắm cho cậu ấy, còn quay lại băng cơ mà.”
“Đúng rồi, đúng rồi.” Mẹ anh cũng cười, tràn đầy hứng thú: “Còn dùng
loại máy quay cũ để quay đấy, mẹ đi tìm, băng để ở đâu rồi ấy nhỉ, cuộn
băng ấy thú vị lắm, bố nó hồi đó thích xem nhất, lần nào xem cũng cười.” ,
Cười nói là thế, dường như chưa từng xảy ra việc gì, Kỷ Nam Phương lại đanh mặt: “Mẹ, để cô ấy về đi, còn thú vị cái gì nữa?”
“Con bậy bạ cái gì đấy?” Mẹ anh nổi giận đùng đùng, “Đi tắm đi, từ bệnh viện về, nhìn đã thấy bẩn thỉu rồi.”
Anh không bật ra tiếng nào, quay đầu khập khiễng đi ra phía sau, nhà của Kỷ gia xây theo kiểu cổ, sàn lát đá xanh. Mẹ anh hẩy nhẹ Thủ Thủ: “Đi
đi con!” Thủ Thủ không biết phải làm sao, đành đuổi theo anh, đỡ anh
xuống bậc, lại lên thềm, qua một cửa thùy hoa, phòng của 2 người ở