
Anh nhìn xoáy vào cô, như nhìn một kẻ xa lạ xưa nay chưa từng quen biết, ánh mắt đó phảng phất một mũi sắc nhọn, hơi thở anh trở nên dồn dập,
bỗng nhiên bùng lên, hung hăng gạt tay cô ra: “Cút, em cút ngay cho
anh.”
Thủ Thủ bật dậy nắm lấy túi xách, Kỷ Nam Phương lại ngả người ra, trán
anh hằn lên vệt gân xanh: “Em tưởng anh yêu em chắc? Buồn cười, nếu như
em không phải họ Diệp anh liệu có cưới em không? Lúc đầu nếu như không
phải bố mẹ dồn ép anh liệu có cưới em không? Em tự cho em là ai nào?
Trước đây anh trêu đùa em, là bởi vì anh chưa chơi chán, giờ anh chán
ngấy rồi, em muốn bỏ nhau chứ gì? Bỏ thì bỏ! Em tưởng anh yêu em chắc,
em cút ngay cho anh, cút!”
Thủ Thủ xưa nay chưa thấy gặp anh như thế này, đến mắt cũng đỏ au, như
thể vừa uống say, lại như thể đã biến thành một người khác, một người cô không hề quen biết, cô thấy sợ, giật lùi lại vài bước, mà anh đã chỉ
thẳng ra cửa, lập lại lần nữa: “Cút ngay!”
Li hôn so với trong tưởng tượng của cô lại phức tạp hơn rất nhiều, thái
độ đôi bên đều cương quyết, Kỷ Nam Phương vô vị đồng ý li hôn, nhưng bố
anh lại nổi giận lôi đình, đập vỡ cả cốc chén, thiếu điều đích thân đến
bệnh viện đánh mắng Kỷ Nam Phương một trận nên thân.
Thái độ của Thịnh Khai cũng rất kiên quyết: “Thủ Thủ, con rốt cuộc trúng tà gì thế này? Con với Nam Phương đang yên đang lành, sao lại phải li
hôn?”
“Mẹ, con không yêu anh ấy.”
“Lúc đầu con quyết phải lấy bằng được nó, mẹ đã khuyên con rồi, nói
thằng bé chưa chắc đã là người phù hợp nhất với con, nhưng con khăng
khăng làm theo ý mình, đã cưới nhau đến được ngày hôm nay rồi, em đáng
lẽ nên chăm chút cho gia đình, chăm chút cho hôn nhân. Sao con lại có
thể tùy tiện như thế này, nói cưới là cưới, nói bỏ là bỏ ư? Bố con hôm
qua gọi điện về, hỏi chuyện con với Nam Phương, mẹ cũng không biết phải
nói thế nào cho ông ấy hiểu nữa. Thủ Thủ à, con không còn bé nữa, sao có thể ấu trĩ kiểu này chứ?”
Mẹ Nam Phương thì tự mình đến gặp Thủ Thủ, ý nặng tình sâu nói với cô:
“Thủ Thủ à, mẹ biết Nam Phương có tật này tật nọ, mấy năm nay tủi thân
cho con rồi, nhưng ‘một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa’, làm sao
có thể tùy tiện nói li hôn được chứ? Có phải là do nó chơi bời bên ngoài không? Con yên tâm, mẹ nhất định giúp con giáo huấn nó, đợi nó xuất
viện rồi, để nó đưa con ra nước ngoài cho khuây khỏa, ra ngoài đi đi lại lại, thay đổi không khí, thế được không? Hai đứa ấy à, thật sự trẻ con
quá, bố nó dạo này bị nó làm tức đến…Ôi, Thủ Thủ à, dù choNam Phương làm chuyện gì sai, con cứ nể mặt mẹ, bỏ qua nó đã nhé? Cho nó một cơ hội,
nó sau này mà không chịu sửa chữa đi, về bảo với bố cho nó một trận,
được không con?”
Đến Diệp Thận Khoan cũng mắng cô: “Thủ Thủ, em có lí trí một chút đi,
được không? Em biết li hôn có ý nghĩa gì không hả, em nhẫn tâm làm khó
bố mẹ mình đến thế nào nữa đây? Em kể cả không nghĩ cho người khác, em
cũng phải nghĩ cho bố mẹ em chứ, hôn nhân có phải trò chơi trẻ con đâu,
em đừng tưởng anh không biết là Dịch Trường Ninh về rồi nhé, anh nói cho em biết, em nếu như thật sự muốn tốt cho tay họ Dịch kia, liệu bảo hắn
tránh xa em một chút!”
Thủ Thủ vừa kinh ngạc vừa bực mình: “Anh, anh mà dám động vào Dịch Trường Ninh, em chết cho anh xem!”
Diệp Thận Khoan tức đến phủi tay áo mà bỏ đi: “Như ma làm mất rồi.”
Cứ thế mà chẳng đến một tháng sau, Thủ Thủ đã gầy sọp đi, ăn Tết xong đi làm trở lại, bữa đi ăn cơm cùng Giang Tây, đầu óc vẫn cứ để đâu đâu.
Nguyễn Giang Tây thấy cô cầm dao nĩa cắt vụn miếng bít tết, không kìm được nói: “Cậu thật sự tự rước khổ rồi.”
Thủ Thủ thở dài, Giang Tây lại bảo: “Tớ thật sự không chịu nổi cậu nữa, biết trước có ngày này, thì lúc đầu việc gì phải thế.”
Thủ Thủ giận hờn: “Kệ đi, tớ xin đài cho nghỉ phép, đi nghỉ ngơi đã.”
Giang Tây phụt cười: “Cậu kể cả có chạy đến chân trời góc biển rồi cũng phải đối mặt với hiện thực thôi.”
Thủ Thủ nói: “Tớ có trốn tránh hiện thực đâu.”
Giang Tây bảo: “Cậu cứ cãi nữa đi.”
Nói thì nói thế thôi, thực ra cuối năm, đài truyền hình cũng bận đến
không thể dứt ra được, Giang Tây bớt chút thì giờ đến bệnh viện một
chuyến thăm Kỷ Nam Phương, Kỷ Nam Phương thấy cô lại càng vui mừng: “Ô,
em đúng là khách quý đấy, hôm qua Thần Tùng đến, hôm nay em lại ghé, anh cảm thấy mình thật sự bệnh nặng lắm rồi đấy.”
Giang Tây chỉ mỉm cười: “Em vốn dĩ muốn đến cùng Thủ Thủ, nhưng cô ấy đi Thanh Đảo quay tiết mục rồi, dạo này chỗ bọn họ bận rộn lắm, anh không
biết Thủ Thủ gầy đến thế nào đâu, cả khuôn mặt chỉ to còn bằng lòng bàn
tay thôi.”
Kỷ Nam Phương lại không tiếp lời cô, trái lại nói kiểu trêu đùa: “Sao em lại đến có một mình thế này, không kéo Thần Tùng theo, 2 đứa cãi nhau
à?
Giang Tây vốn nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng nói chuyện với anh luôn thoải
mái, thế nên cũng nửa đùa nửa thật bảo: “Em với Thần Tùng còn chưa cãi
nhau đâu, anh với Thủ Thủ cãi nhau thì có.”
Không ngờ Kỷ Nam Phương lại cười: “Cãi gì nữa nào? Anh đồng ý li hôn rồi, còn gì hay để cãi nhau nữa?”
Giang Tây không nghĩ tới việc anh sẽ thẳng thắn thế, thấy anh vẫn bìn