
danh và mang lại những lời ca tụng cho văn phòng thì về cơ bản, ông ta phải tránh đường cô. Như thế, ít nhất họ cũng đã thiết lập được một mối quan hệ về công việc có thể chấp nhận được.
Nhưng chắc chắn rằng đó là một mối quan hệ đòi hỏi sự khéo léo. Silas yêu cầu sự trung thành hay ít nhất là sự biểu hiện bên ngoài – từ các luật sư giúp việc và Cameron liên tục cảm thấy như thể mình phải cảnh giác khi ở bên cạnh ông ta. Mặc dù cô đã hứng chịu sự mất mặt trong vụ Martino và Silas biết cô không thích điều đó song ông ta vẫn luôn canh chừng cô sát sao.
Đó là lí do tại sao Cameron không bao giờ để cho ông ta khám phá ra việc cô đã nhảy vào để giúp Jack như thế nào cách đây ba năm.
Silas đã tác động với Bộ tư pháp, yêu cầu Jack phải bị sa thải bởi cách cư xử không phù hợp vì những lời bình luận của anh ta. Cameron ngờ rằng việc này chẳng có gì liên quan đến việc Silas cảm thấy bị xúc phạm thay cho cô mà là để hướng sự chú ý của mọi người vào thứ khác thay vì vấn đề thực sự: đó là quyết định không đưa ra bằng chứng chống lại Roberto Martino của ông ta.
Điều mà Silas không biết là Cameron có mối quen biết ở Bộ tư pháp – một người bạn cũ ở trường luật, và cô đã đứng sau mọi việc, cố gắng thuyết phục anh ta luân chuyển Jack thay vì sa thải hoàn toàn. Để tăng thêm sức mạnh cho việc này, cô đã đến văn phòng của Davis rất sớm vào một buổi sáng mấy ngày sau khi Jack đưa ra những lời bình luận ấy. Đó là một việc mạo hiểm, cô biết, nhưng cô cũng biết Davis đã đấu tranh cho Jack và bản năng mách bảo rằng cô có thể tin tưởng ông ta. Cô giải thích mọi việc, kể cả chuyện Silas đã tác động để Jack bị sa thải và đưa cho ông ta tên của người bạn cô ở Bộ tư pháp. Hai người cùng ngấm ngầm tác động sẽ tốt hơn là một, cô nói với Davis như vậy, rồi yêu cầu ông ta không bao giờ nói với ai về mục đích của cuộc viếng thăm đó.
“Tại sao cô lại làm thế?” Davis đã hỏi như vậy khi ông tiễn cô ra cửa. “Sau những gì Jack nói về cô, tôi đã nghĩ cô sẽ lấy làm vui khi anh ta bị sa thải.”
Cameron cũng hỏi chính mình câu này. Câu trả lời đơn giản chỉ nằm ở những nguyên tắc của cô. Dù tức giận với Jack thế nào vì những lời bình luận của anh ta nhưng nếu đã liên quan đến công việc thì cô luôn dẹp vấn đề cá nhân sang một bên, ngay cả trong trường hợp này cũng vậy.
Cameron đã đọc các tài liệu. Silas không đọc chúng và cả những nhân vật cấp cao ở Bộ tư pháp cũng vậy, nhưng cô nghĩ chắc rằng bất kì ai biết những việc mà Jack đã trải qua khi chịu sự tra tấn bởi tay sai của Martino, cũng sẽ dành cho sự tận tụy với công việc của anh một niềm kính phục tuyệt đối. Có thể Jack còn nhiều điểm phải cải thiện về tính cách, nhưng anh ta là một điệp vụ FBI cừ khôi.
“Thế ông có muốn nhìn Jack bị sa thải không?” Cô đáp lại câu hỏi của Davis.
“Tất nhiên là không rồi. Anh ta có thể được coi là đặc vụ xuất sắc nhất ở Sở này.”
“Tôi đồng tình.” Nói rồi Cameron mở cửa và bước ra khỏi văn phòng của Davis.
Cameron trông thấy Jack đứng ở bên kia lối đi, anh cứ nhìn cô chằm chằm.
Cameron có một chút hốt hoảng – không ai được biết cô đang ở đó. Nhưng cô cố giữ cho nét mặt mình bình thản và không có cảm xúc gì, sau đó đi ra mà không nói một lời nào.
Cô biết Jack nghĩ gì và những suy đoán của anh ta ngày hôm ấy. Anh ta hẳn đã nghĩ rằng cô là người làm cho anh ta bị luân chuyển và có thể anh ta giả định rằng cô đến gặp Davis sáng hôm ấy để phàn nàn về anh ta. Thật không may là cô chẳng làm gì được để thay đổi suy nghĩ đó cả. Cô đã vượt mặt Silas để bênh vực cho Jack và với ông ta thì đó sẽ là một vi phạm lớn về sự trung thành. Cô tin chắc rằng Silas sẽ sa thải cô ngay tức khắc nếu ông ta phát hiện ra. Thế nên Cameron đành cắn răng để Jack tiếp tục tin vào những điều tồi tệ nhất về mình.
Suy cho cùng thì anh ta cũng đã khinh miệt cô vì vụ Martino. Thêm một que củi vào đám lửa thì cũng chẳng khác gì mấy.
Khi Cameron tới phòng Silas, cô gõ cửa. Ông ta ra hiệu mời cô vào.
“Cameron, ngồi đi!”
Cameron bước vào phòng – một căn phòng rộng theo chuẩn của chính phủ và được trang hoàng lộng lẫy, cô ngồi xuống một cái ghế trước bàn làm việc của Silas. “Xin lỗi ông vì tôi sẽ nói chuyện ngắn gọn thôi. Tôi còn có việc phải đi trong khoảng một tiếng nữa và tôi cũng cần ghé qua nhà trước đã.”
“Sẽ không lâu đâu!” Silas nói. “Tôi chỉ muốn biết chắc là mọi việc với cô vẫn ổn. Cô biết đấy, với tất cả mọi chuyện mà cô đã trải qua cuối tuần vừa rồi!” Mặc dù lời lẽ của ông ta rất lịch sự nhưng đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu, thậm chí còn có cả sự tức giận.
Cameron trả lời một cách thận trọng, không chắc về việc ông ta đã biết đến đâu. “Tôi vẫn ổn. Cám ơn ông vì đã quan tâm.”
“Cô có thể bỏ qua những lễ nghi thông thường, Cameron ạ. Tôi biết tất cả về vụ điều tra của Robards. Chiều nay, giám đốc của FBI từ quận Columbia đã gọi cho tôi để bày tỏ là ông ta đánh giá cao sự hợp tác của văn phòng chúng ta trong vấn đề này. Tất nhiên tôi không hề biết ông ta đang nói về chuyện gì. Tôi đoán ông ta chỉ cho rằng tôi cũng tham gia khi một trong những luật sư của mình là nhân chứ