Pair of Vintage Old School Fru
Đôi Điều Về Anh

Đôi Điều Về Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 7.5.00/10/344 lượt.

tư, khi Cameron đến tòa để dự phiên sơ thẩm, cô gần như có thể thuyết phục bản thân rằng cuộc sống của cô đang trở lại bình thường.

May mắn thay, việc giám sát bảo vệ của cảnh sát hóa ra lại không phiền phức như Cameron tưởng. Cô gần như không nhìn thấy mấy viên cảnh sát đảm nhận ca ngày – họ bắt đầu nhiệm vụ của mình vào lúc sáu giờ sáng khi cô đang ngủ, gật đầu chào khi cô lái xe ra khỏi hẻm đến chỗ làm việc, đi theo cô tới văn phòng, rồi hầu như chẳng làm gì cho đến khi họ chuyển ca vào sáu giờ tối. Tuần ấy, cô phải xuất hiện ở tòa nhiều lần nhưng vì phòng xử án của cả Bắc quận Illinois và tòa án phúc thẩm đều ở cùng một tòa nhà với văn phòng luật sư Mỹ nên không cần cảnh sát phải hộ tống cô. Cameron cho rằng, đó không phải là một công việc tồi đối với họ khi được giao nhiệm vụ bảo vệ một người làm việc ở một trong những tòa nhà an toàn và được bảo vệ chặt chẽ nhất thành phố. Có thể ngày mai cô sẽ hơi điên rồ một chút khi chạy đến quán cà phê Starbucks chỉ để họ có thể thấy một chút động tĩnh.

Mấy anh chàng ca đêm thì lại khác. Họ dành thời gian giới thiệu bản thân ngay đêm đầu tiên họ làm nhiệm vụ bảo vệ Cameron và cô thấy mình nhanh chóng niềm nở với Kamin và Phelps bất chấp sự kỳ cục của tình huống ấy. Họ đã tạo nên một thói quen trong ba đêm vừa qua: họ theo cô từ chỗ làm về nhà, kiểm tra bên trong nhà cô để đảm bảo tất cả an toàn, chờ bên ngoài nhà cô trong xe ô tô khi cô thay quần áo thể dục, rồi đi bộ cùng cô đến phòng tập cách đó ba tòa nhà. Chắc hẳn việc ngước nhìn từ máy tập và thấy hai cảnh sát đang canh chừng từ quán nước hơi kỳ lạ nhưng rồi cô nhớ ra rằng mình có thể sẽ bị sát hại, chính điều đó đã giúp cô vượt qua được hoàn cảnh ấy.

Đã vô số lần Cameron tái hiện lại trong đầu mình khoảnh khắc cô thấy tên giết người qua lỗ cửa khi anh ta rời khỏi phòng 1308. Càng nghĩ, cô càng bị thuyết phục là hắn không thể nào biết được cô đã theo dõi. Hắn còn không nhìn về phía cửa lấy một lần và chẳng có hành động nào cho thấy hắn nghi ngờ cô có ở đó cả.

Đây là điều mà cô không hề muốn bị chứng minh rằng mình sai. Nói chung, nếu có bất kì sự dính dáng nào giữa cô và tên giết người kia thì cô tin chắc rằng sự cảnh giác dù có thừa cũng sẽ rất tốt. Và cho đến lúc họ bắt được hắn, cô sẽ cực kì vui sướng khi được FBI và CPD trông chừng.

Như mong đợi, phiên tòa sơ thẩm Cameron tới dự chiều hôm ấy diễn ra rất suôn sẻ. Đó là lần đầu tiên cô trở lại tòa kể từ chiến thắng trong vụ án tuần trước. Cảm giác khi được trở lại tòa thật thú vị, mặc dù không hẳn là vì vụ này. Bị cáo là một cảnh sát thuộc văn phòng quận trưởng cảnh sát quận Cock. Anh ta bị buộc tội “hành nghề tự do”, nhờ có sự dàn xếp, giúp đỡ và hỗ trợ an ninh của FBI nên anh ta đã giao dịch được năm vụ ma túy.

Cameron hoàn toàn không thích thú gì khi phải khởi tố một viên cảnh sát. Tuy nhiên, cô khăng khăng nhận vụ này, nếu có gì làm cô khó chịu hơn một kẻ phạm tội thông thường thì đó là một kẻ mặc đồng phục. Bị cáo là một sự ô nhục đối với nghề của bố cô, bởi thế, cô không có chút thương cảm nào với anh ta cả. Vụ này tất nhiên sẽ không khiến cô nổi tiếng với văn phòng cảnh sát quận Cock nhưng cô sẽ phải chấp nhận điều đó. Nếu cô thực hiện các vụ án chỉ để nổi tiếng thì cô chẳng hơn gì Silas.

“Luật sư có phản đối gì không?”

Cameron đứng dậy để trả lời thẩm phán: “Có, thưa quan tòa, chỉ một vài câu hỏi thôi!” Cô tiến về phía bục nhân chứng, nơi đặc vụ Trask đang đợi. Anh ta là nhân chứng cuối cùng của cô chiều hôm ấy và cô có thể cảm nhận được rằng thẩm phán rất nóng lòng để kết thúc mọi thứ của ngày hôm đó.

“Đặc vụ Trask, suốt thời gian chất vấn, luật sư của bị cáo đã liên tục hỏi anh về việc dàn xếp giữa anh với bị cáo trong thời gian anh còn làm việc dưới vỏ bọc. Trong những lần nói chuyện với bị cáo, các anh có thảo luận cụ thể về việc anh ta sẽ có biện pháp an ninh cho anh trong các vụ mua bán thuốc phiện không?”

Nhân viên FBI ấy gật đầu: “Sự dàn xếp của chúng tôi rất rõ ràng. Tôi trả cho bị cáo năm nghìn đô. Đổi lại, anh ta đồng ý canh chừng và sẵn sàng can thiệp trong trường hợp những nhân viên cảnh sát khác định cản trở việc vận chuyển ma túy.”

“Có khả năng nào bị cáo không nhận thức được rằng anh có ý định vận chuyển ma túy không?” Cameron hỏi.

Đặc vụ Trask lắc đầu. “Không. Trước mỗi lần giao dịch, tôi đều chứng thực là bị cáo mang súng rồi tôi mới thảo luận với anh ta lượng cocain hay heroin cụ thể. Đối tác của tôi sẽ đến điểm hẹn, giả vờ là người mua, còn bị cáo giúp tôi mang túi len thô đựng ma túy tới xe ô tô. Một lần, anh ta còn đùa với tôi và đối tác của tôi rằng chúng tôi thật ngớ ngẩn khi giao dịch ở khu vực đỗ xe của cửa hàng bán đồ ăn nhanh vào lúc giữa đêm, anh ta nói đó là nơi mà mấy người cảnh sát cộng sự thường tuần tra xem có vấn đề gì không. Anh ta bảo rằng nếu chúng tôi muốn buôn bán ma túy thì địa điểm tốt hơn là ở ga tàu.”

Luật sư bào chữa đứng bật dậy khỏi ghế. “Phản đối, không đáng tin cậy!”

Cameron quay sang thẩm phán. “Đây chỉ là phiên sơ thẩm, thưa quan tòa.”

“Phản đối bị bác bỏ!”

Cameron k