
không từ nan.
Cái loại cảm giác này rất quái lạ, thật sự là rất quái lạ.
Nhưng là ta cũng không có tâm tư để ý đến, giờ phút này đối phó với Cảnh Tiêm Trần mới là điều trọng yếu nhất
*************
Một đường về tới phòng. Vừa vào tới cửa, khóe môi ta liền
nhếch lên trêu đùa: “Cẩm Hoàng, nếu đã đến đây, vì sao lại phải trốn
tránh như vậy? Ngươi cũng đừng quên, nơi này là địa bàn của ngươi.”
Trong ba năm kia, phương pháp Mị dùng để huấn luyện ta cơ hồ
có thể được coi là tàn nhẫn nhất, có thể làm cho ta phát hiện ra được
hơi thở của những người đang ẩn mình ở bên cạnh ta.
Vừa rồi khi mới bước vào cửa, ta liền cảm giác được một loại hơi thở không phải của mình.
Người có thể tùy ý đi ra đi vào nơi này, trừ bỏ Cẩm Hoàng ra thì còn có thể có ai vào đây được nữa?
Lời nói vừa dứt, Cẩm Hoàng một thân y phục màu trắng như ánh
trăng, bước ra từ bóng tối, trên mặt vẫn như cũ mang theo vẻ thanh cao,
ngạo mạn.
“Ngươi…” Nàng tà tà liếc mắt nhìn ta một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ta cười nhìn phía nàng “Ngươi không cần phải nói ra những lời khen ngợi ta, ta hiểu được tâm ý của ngươi là được rồi.”
Có thể chọc giận được Cẩm Hoàng chính là một việc rất vui vẻ, làm cho ta có cảm giác đạt được thành tựu lớn, thói quen kia của ta tựa hồ vẫn như cũ không bỏ được.
“Nhàm chán.” Cẩm Hoàng thu hồi tầm mắt, không chút nào keo kiệt ném cho ta một câu ngắn ngủn như vậy
Như thế nào những người ta gặp được đều là một dáng vẻ lạnh băng như vậy?
Ta cười đến sáng lạn, trong lời nói mang theo ý trêu tức
không thể sửa được “Nhàm chán sao? Ta xác thực cảm thấy rất nhàm chán.
Bằng không cũng sẽ không đáp ứng cùng ngươi sắm vai trong trò chơi này.”
“Ngươi…” Cẩm Hoàng cũng không phải là người dễ trêu chọc,
trong nháy mắt, trên người nàng toát ra vài phần lãnh ý lạnh thấu xương.
Ta lại giống như vô tình cắt ngang lời của nàng, không chút để ý hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”.
Nàng nếu đã xuất hiện, như vậy nhất định là phải có chuyện gì đó rất trọng yếu
Hơn nữa ta cho tới bây giờ đều là một người biết khi nào thì
nên dừng lại là tốt nhất, tự nhiên hiểu được vui đùa không thể công khai quá mức.
Đắc tội với Cẩm Hoàng cũng không phải là một việc tốt vui vẻ gì
Nàng thu lại hàn ý vừa mới toát ra, đi về phía ta, cách ta ba bước thì ngừng lại. “Liễu Lăng, ngày mai Cảnh Tiêm Trần nếu có tiếp tục yêu cầu muốn cá cược với ngươi một ván, ngươi hãy đáp ứng hắn.”
Ta không nói gì, chậm rãi đợi nàng nói hết.
“Sau đó đem hắn đưa tới Đoạn Trường Pha ở ngoài Đồ thành.”
Nàng dừng một chút, thanh âm lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, Đoạn Trường Pha.”
“Nếu hắn không đi thì sao?” Giảo hoạt như Cảnh Tiêm Trần chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà rơi vào bẫy của nàng.
Nàng bỗng nhiên thản nhiên nở nụ cười, đôi mắt to tròn toát
lên ánh nhìn long lanh tràn đầy tự tin “Hắn nếu thật sự muốn gặp ta, hắn liền nhất định sẽ đi.”
Đây cũng chẳng phải là cạm bẫy cao minh gì, chẳng qua cũng
chỉ là một cuộc nguyện ý đánh cược, cược xem ai nguyện vì ai. Mà ta bất
quá chỉ là người giật dây ở trong đó mà thôi
Đúng vậy, Cảnh Tiêm Trần nếu muốn gặp Cẩm Hoàng, như vậy hắn nhất định sẽ đi.
“Được, ngày mai hẹn gặp lại ở Đoạn Trường Pha.” Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng, ý cười thản nhiên.
Bên trong trận chiến này, ta chẳng qua chỉ là một người ngoài cuộc, vô tâm bước vào. Vậy thì nên ở bên bờ rất xa mà quan sát là tốt
nhất
Ngay sau đó, Cẩm Hoàng dĩ nhiên không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ còn lại âm thanh lạnh lùng của mật thất được đóng lại vang lên.
Ta cười hướng nội thất đi đến, trong lòng tất nhiên là có trăm ngàn suy nghĩ.
***********
Hôm sau, Cảnh Tiêm Trần đúng là vẫn còn đến đây, cũng giống
như mấy ngày trước, ở trong sòng bạc tung hoành, chờ đợi ta xuất hiện,
lại vẫn như cũ bày ra bộ dáng vô tội, nhẹ nhàng hỏi: “Cẩm Hoàng, cùng ta cá một ván được không?”
Ta cười gật đầu! “Được.”
Một lời như thế, ngược lại làm cho hắn giật mình.
“Nàng đồng ý thật sao ?” Hắn làm như không xác định được, hỏi lại.
“Chỉ cá một ván thì có gì mà đáng ngạc nhiên chứ?” Ta cười nhìn hắn, thản nhiên mở miệng “Ta chưa bao giờ sợ ngươi.”
Ánh mắt vô tội kia của hắn dần dần nhạt đi, cuối cùng biến
mất ở trên mặt hắn, hắn cơ hồ lập tức liền đoán ra được Cẩm Hoàng đã nói những gì, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Có phải nàng muốn cùng với ta đi
Đoạn Trường Pha quyết chiến hay không?”
Lời này đương nhiên là nói cho những người ngoài nghe, cả hai chúng ta đều đã sớm biết rõ ràng mọi chuyện.
Mối quan hệ của hắn cùng Cẩm Hoàng đã vượt xa sự tưởng tượng của ta.
“Đúng, tại Đoạn Trường Pha! Chúng ta nhất quyết phân thắng
bại.” Mắt hơi hơi chớp một cái, ta kìm lòng không được mang theo vài
phần muộn phiền
Tại Đoạn Trường Pha nhất quyết phân thắng bại, lại không biết người đoạn trường kia sẽ là ai?
“Mạnh Hổ, ngươi ở lại trông coi sòng bạc.” Ta xoay người nhìn người vẫn thủy chung đang đứng ở phía sau ta, thản nhiên phân phó nói
“Chủ nhân, ta muốn đi theo người.” Lần đầu tiên, Mạnh Hổ cãi lại mệnh lệnh của ta.
Hắn đối với Cảnh Tiêm Trần tựa hồ mang theo vài phầ