Disneyland 1972 Love the old s
Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322934

Bình chọn: 8.5.00/10/293 lượt.

ĩnh. Đến bây giờ cô mới biết được là cô đã nhớ anh ấy như thế nào. Nhưng nhớ thì làm được gì chứ? Lần về nước này cũng là lúc mà cô sẽ

quyết định tổ chức đám cưới với Kiên. Sẽ là một người phụ nữ bước vào

cuộc sống hôn nhân với bao ước hẹn. Sẽ quên đi cái thời của bảy năm về

trước. Hãy để cho nó là một kỉ niệm đẹp của thời sinh viên, là một kỉ

niệm khắc cốt ghi tâm. Cuộc họp giữa các quan chức cấp cao của tập đoàn Thanh Vũ.

- Giám đốc, chỉ là một công ti nhỏ bé...

Cát vũ ngồi tĩnh lặng. Anh không hề để ý gì đến buổi họp đang diễn ra.

Sự mệt mỏi đang hiện rõ trên khuôn mặt Cát vũ. Tiếng người trao đổi bàn

luận khiến đôi lông mày của anh khẽ nhíu xuống. Cô ấy đã thắng. Chỉ là

bước đầu tiên thôi nhưng có ai dám chắc là cô ấy không thắng trong những bước tiếp theo? Thời gian vừa qua, sản phẩm của Hoa Mĩ mới lạ và số

lượng có hạn nên dễ dàng thu hút được người tiêu dùng. Chỉ trong chưa

đầy ba ngày, sản phẩm của Hoa Mĩ như bốc hơi khỏi thị trường, tỉ lệ tiêu thụ sản phẩm cũng vì thế mà tăng lên. Hoa Mĩ đương nhiên sẽ là công ti

đầu tiên đánh bại Thanh Vũ để giành lấy ngôi đầu trong lĩnh vực tiêu thụ sản phẩm.

Là Cát Vũ đã quá chủ quan. Là anh đã không hiểu rõ đối phương mà cứ

ngang nhiên tuyên chiến. Chắc chắn cô ấy đã quá hiểu anh rồi.

- Nhân Mĩ. Rốt cuộc thì bây giờ em là ai?

Nhân Mĩ tay cầm li rượu khẽ mỉm cười trước chiến thắng vừa giành được.

Cuối cùng thì cô và Cát Vũ cũng đã có thể 1 đấu 1 trên thương trường

khắc nghiệt. Đã bước vào trận đấu, đối với cô mà nói thì sẽ không để ý

đến chuyện riêng, cô sẽ đấu đến cùng. Phải làm cho anh ấy thanh bại danh liệt thì có lẽ cô mới thấy mình đã báo đáp được công ơn sinh thành của

bố mẹ. Mà không, người bố kia cô không cần nữa. Ông đã vứt bỏ tất cả chỉ để nghĩ cho riêng mình, vứt bỏ người vợ và đứa con gái đã yêu thương

ông hết mực mà chạy trốn khỏi những tên đòi nợ gớm ghiếc. Ông không đáng để cho cô hết mực yêu thương nữa. Hãy nhắm mắt làm ngơ và coi như ông

đã chết rồi.

Cạch!

Tiếng mở cửa phòng khiến Nhân Mĩ vội từ bỏ suy nghĩ đang diễn ra. Cô đưa mắt nhìn Kiên đấy trìu mến như thông báo sự vui mừng mà mình đang được

hưởng.

- Em thắng rồi phải không? - Giọng nói của Kiên có chút phấn khích.

Nhân Mĩ đi ra phía tủ, rót cho Kiên một li rượu đưa cho anh và nói:

- Không phải em, mà là chúng ta.

Kiên không cầm li rượu từ tay Nhân Mĩ mà kéo cô vào lòng mình. Anh khẽ khàng nói trong vui sướng:

- Chúng ta làm đám cưới nhé?

- Đón mẹ lên đã.

Kiên hôn phớt nhẹ lên bờ má Nhân Mĩ. Anh đã chờ đợi đám cưới suốt bao

nhiêu năm rồi? Giấy chứng nhận kết hôn chỉ là về mặt pháp luật, cái anh

muốn là lời nói "tôi đồng ý là vợ của anh ấy cho dù anh ấy có giàu sang

hay nghèo hèn, có khoẻ mạnh hay ốm đau bệnh tật..." của Nhân Mĩ khi đối

diện với cha trong thánh đường, với Chúa trời đang ngự trị ở nơi tối cao kia. Là khuôn mặt ửng hồng khi cô ấy đồng ý dâng hiến cho anh cả trái

tim lẫn con người cô ấy... Tất cả đều trọn gói trong một lễ cưới mà anh

đang chờ đợi.

- Được. Chiều chúng ta sẽ về nhà mẹ nhé?

- Nhanh thế sao?

- Anh đã chờ đợi bảy năm rồi. Ba ngày nữa... chúng mình tổ chức đám cưới. Được không em?

Nhân Mĩ đưa mắt nhìn xa xăm hồi lâu. Bảy năm đã trôi qua rồi, thật

nhanh. Chính vì quá nhanh mà cô chẳng thể quên nổi quá khứ ngày xưa ấy.

Nơi đứng trên con đường kia: Có gió, có anh ấy, có cô...và có cả những

giọt nước mắt cùng những nụ cười... Phải làm sao đây? Tại sao trong thâm tâm lại trào dâng thứ cảm giác tiếc nuối như vậy. Bảy năm trôi qua, anh ấy đã có vợ, cô cũng đã có chồng nhưng cả hai lại đang đi trên một con

đường riêng biệt có thể nhìn thấy nhau mà lại không chạm được vào nhau.

Cuộc sống sao lại cứ chạy mãi một vòng tuần hoàn như vậy? Hạnh phúc kéo

đến đau thương, đau thương kéo đến tiếc nuối...Thật sự rất mệt mỏi.

Thấy Nhân Mĩ không trả lời, trong lòng Kiên có phần hụt hẫng. Cô ấy không muốn ư?

- Được. Quyết định ba ngày nữa đi.

Câu trả lời như xuyên thủng tầng không và lơ lửng tỏa ra một thứ gì đó

dễ chịu khiến Kiên cảm thấy lâng lâng lạ thường. Cô ấy đồng ý rồi. Ba

ngày nữa. Chỉ cần thế thôi là cô ấy đã là một người vợ hoàn toàn trọn

vẹn của anh. Kiên vui sướng ôm Nhân Mĩ vào lòng. Anh muốn cảm giác này

đừng rời xa anh, hãy cho anh tham lam ước muốn nó ở lại với anh đến suốt cuộc đời.

Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống ngăn không cho giọt lệ đang dâng trên khoé

mắt. Tại sao lại phải khóc? Cô đã là vợ anh ấy rồi còn tiếc nuối cái gì

nữa cơ chứ? Cô đã có lỗi với anh ấy suốt bao nhiêu năm qua nên đâu có

quyền tước đoạt đi niềm vui mà anh ấy đang chờ đợi để nắm bàn tay vào

đó. Cô không thể là một người độc ác như thế được. Có lẽ cô cũng nên

dừng chân tại đây thôi. In dấu lên cuộc đời anh ấy một chữ "vợ".

Vào đúng lúc ấy, tàn thuốc của Cát Vũ rơi khẽ vào bàn tay anh khiến anh

giật mình gạt ra. Cảm giác bỏng rát chẳng khiến anh biểu lộ gì. Chỉ thấy trong thâm tâm có một điều gì đấy khó chịu, một dự cảm về một điều tồi

tệ sắp diễn ra.

- Cát Vũ! Con không nghe mẹ hỏi sao?

Cát Vũ chợt nhận ra câu hỏi của mẹ được đặt ra đ