
ã lâu mà anh vẫn không
trả lời. Anh nói như phả ra làn hơi lạnh khiến người đối diện rùng mình:
- Phải! Cô ấy đã trở về.
Bà Vy đập bàn nói lớn:
- Biết ngay mà. Mẹ biết nó có dã tâm trả thù. Và bây giờ nó đang thực hiện rồi đấy. Năm xưa mẹ bảo...
Cát Vũ đứng dậy quát lớn:
- Nếu năm xưa không phải do mẹ thì cô ấy có quay về trả thù như thế này không?
Bà Vy ánh mắt sắc lẹm nhìn Cát Vũ:
- Tại sao con chưa trắng mắt ra?
- Con chưa bao giờ mù quáng. Bây giờ con cũng nói luôn, con là người
quyết định trong cái gia đình này. Con không cho phép mẹ tham gia vào
bất cứ chuyện gì của con nữa.
Bà Vy cứng họng không nói được gì. Bảy năm qua bà đã thôi mấy cái vụ bồ
bịch như trẻ con kia và toàn tâm toàn ý thờ người chồng đã mất vào cái
đêm ấy. Chiếc xe của ông ta đã lao xuống vực, qua xét nghiệm thì cho
thấy ông ta đã uống quá độ. Sao chứ? Bà có gì phải tiếc nuối một người
chồng như vậy? Bà không thèm, ngay cả khi ông ta còn sống thì bà cũng... Thực ra, cứ mỗi lần nghĩ đến đây bà không thể không khóc. Chưa bao giờ
bà hết yêu người đàn ông đáng ghét đó. Chỉ tiếc là ông ta ra đi quá sớm, bà chưa kịp nói ra câu nói này thôi.
Buổi tối.
Thiệu Vân nhìn đứa con gái của mình đấy trìu mến. Bà khẽ vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của Nhân Mĩ và mỉm cười đầy viên mãn.
- Coi như những năm cuối đời mẹ đã có thể nhìn thấy đưa cháu ngoại của mình rồi.
Nước mắt của Nhân Mĩ chảy dài thành vệt như nỗi buồn vô hạn. Ông trời
sao lại bất công? Đã không cho cô hạnh phúc lại còn tước đoạt cả quyền
sống của mẹ cô? Bảy năm xa nhà, căn bệnh ung thư quái ác này cũng đủ
thời gian để hoành hành nơi cơ thể gầy gò của mẹ. Nhân Mĩ còn nhớ như in lúc sắp sang Anh. Nụ cười đầy viên mãn của mẹ cô hiễn hữu trên môi nói
mong ngày cô trở về. Và bây giờ cô đã trở về rồi đây, mẹ cô vẫn sống
nhưng lại sắp rời xa cô mãi mãi. Nhân Mĩ lau nước mắt. Cô kéo cánh tay
Ken lại để cho mẹ nhìn cậu bé được kĩ hơn.
- Ken! Chào bà ngoại đi con.
Ken chu môi vẻ nũng nịu:
- Mẹ đã bắt con chào ba lần rồi đấy.
Kiên ngồi cạnh đó khẽ nạt:
- Sao con lại vô lễ như thế?
Thiệu Vân cười mệt mỏi. Bà đưa cánh tay lên vuốt nhẹ bờ má hồng hào của
Ken. Thật hạnh phúc khi bàn tay bà chạm vào nó, ý như cái cảm giác khi
bà nhìn thấy Nhân Mĩ chào đời. Một cảm giác bất tận trong hạnh phúc ngọt ngào không kể xiết.
- Ken vẫn ngoan mà, đúng không?
Ken nhanh nhẹn ngồi vào giường cạnh nơi Thiệu Vân nằm rồi vỗ nhẹ vào lưng bà:
- Vâng. Ken vỗ lưng cho bà nhé? Như vậy bà sẽ không đau nữa. Khi Ken đau bụng mẹ Nhân Mĩ vẫn làm như thế này đấy.
Thiệu Vân nói:
- Mẹ Nhân Mĩ ngày xưa cũng được bà làm thế này.
Nhân Mĩ quay mặt đi cố gắng không để mẹ nhìn thấy những giọt nước mắt
đầy đau thương đang chen chúc nhau rơi xuống. Bàn tay ấm nóng của Kiên
chẳng làm vơi đi cảm giác lạnh lẽo và đầy sợ hãi của cô lúc này. Cô lại
là một người mang đầy tội lỗi nữa rồi. Nếu thời gian có cho cô được về
lại thì chắc chắn năm ấy cô sẽ không xách vali sang Anh mà để mẹ cô lại
một mình. Nhưng đời có ai biết trước được gì và cũng chẳng có thời gian
nào chạy ngược cả.
- Mẹ! 3 ngày nữa chúng con tổ chức lễ cưới, mẹ phải là người chứng kiến đầu tiên đấy nhé?
Kiên nói vẻ vui mừng nhưng các cơ mặt của anh hoàn toàn không phù hợp.
Nó cứ giật liên hồi như để chống lại nụ cười giả nơi khoé miệng.
- Vậy ông bà thông gia đã đồng ý chưa?
Kiên nói vẻ tự hào:
- Họ đã đồng ý từ bảy năm trước rồi.
Thiệu Vân mỉm cười hiền hậu. Cuộc sống của bà sắp kết thúc. Được trông
thấy con gái mặc bộ áo cưới lộng lẫy với hoa trên tay nhìn bà cười đầy
vẻ hạnh phúc là bà không còn gì tiếc nuối nữa rồi. Bà cần phải nghỉ,
phải nghỉ để cố gắng trong buổi lễ trọng đại của con gái. Buổi lễ cưới
cuối cùng mà bà được hưởng và đó là lễ cưới thứ hai mà bà sẽ mang theo
trong kí ức sang bên kia thế giới. Một là của bà và một là của Nhân Mĩ.
" Nhân Mĩ, con nhất định phải hạnh phúc hơn mẹ. Con là đoá hoa dã quỳ
kiên cường nhất mà mẹ từng thấy" - Thiệu Vân nói trong ý nghĩ rồi chìm
vào giấc ngủ mênh mang.
Nhân Mĩ nhìn mẹ ngủ an lành như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy dịu đi
phần nào. Dù sao mẹ cô cũng thấy thanh thản là được. Nhân Mĩ quay sang
nói với Kiên:
- Chúng mình đưa mẹ về nhà nhé?
Kiên gật đầu chấp thuận:
- Được. Em thu dọn đi. Chúng ta đi luôn. Cát Vũ thức dậy sau một đêm làm việc đầy mệt mỏi. Anh đang tìm cách đánh
bại Hoa Mĩ và lấy lại ngôi đầu trong lĩnh vực tiêu thụ sản phẩm.
Bảo An vẫn ngủ ngoan bên cạnh. Cát Vũ vuốt nhẹ mái tóc người con gái
này. Anh tự hỏi đến bao giờ thì trái tim anh mới thuộc về người con gái
này? Đến bao giờ thì anh mới lấy lại được tất cả nỗi nhớ nhung, tất cả
con tim...từ chỗ Nhân Mĩ đây? Có lẽ là không bao giờ. Tình yêu của anh
dành cho Nhân Mĩ như đã bén những cái rễ to nhất vào trong tâm hồn của
anh ngay từ thuở còn thơ ấu. Một tình yêu hai mươi mấy năm đối với anh
là đủ để nuôi lớn một cậu bé thành một thằng đàn ông. Chính vì vậy,
không gì có thể thay đổi được tình cảm của anh dành cho Nhân Mĩ cho dù
bây giờ cô ấy có ở bên ai.
- Anh dậy sớm vậy? Hôm nay l