Old school Swatch Watches
Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323054

Bình chọn: 8.00/10/305 lượt.

n đâu?

Nói đến người đàn ông này bà Vy chỉ hờ hững. Là ông ta đã vứt bỏ bà,

khiến bà chỉ còn tìm cách đi tìm những người đàn ông khác để trả thù.

Nhưng sao chứ? Ông ta ngay cả để ý cũng không thèm, bà càng làm tới thì

ông ta càng nhạt nhòa hơn. Rốt cuộc thì đàn ông cũng chỉ là một loại

động vật máu lạnh mà thôi.

- Ông ta đi công tác rồi.

Cát Vũ nói vẻ châm chọc:

- Với thư kí?

Để con trai phải hỏi tới vấn đề này bà Vy thực sự đau xót và có phần tủi hổ. Bà căm hận thời gian, tuổi thanh xuân của bà đã để nó cướp đi một

cách trắng trợn và cái nó đổi lại cho bà là tuổi tác và những nếp nhăn

nơi khóe mắt kia. Phụ nữ cũng chỉ thế mà thôi. Một khi họ đã không còn

giá trị về nhan sắc nữa thì cũng đống nghĩa với việc phải đối mặt với sự lạnh lẽo của cảnh "phòng đơn gối chiếc" mà thôi.

- Mẹ không biết. Mẹ cần đi nghỉ.

Rồi bà bước lên bậc cầu thang. Đi qua ánh mắt lạnh như băng của con trai bà khẽ rùng mình. Đây có phải là nỗi cừu hận không? Bà không biết gieo

nỗi hần thù vào lòng con trai mình là đúng hay sai nhưng chỉ không phải

Nhân Mĩ là được. Nhất định không được là con bé đó. Rồi bà Vy khẽ thở

dài và nói:

- Đau khổ cũng chẳng ích gì. Nó đã từ bỏ con. Hãy nhớ, Bảo An mới chính là vợ của con.

Cát Vũ vẫn giữ nguyên ngữ khí:

- Con nhớ.

Rồi không gian như vắng lặng hẳn đi. Mỗi người một suy nghĩ riêng để đi

vào. Ngập sâu trong nó, tắm mình trong nơi ấy. Để cho ngày tháng trôi

qua thật nhanh, chờ đón một người quay trở về. Lúc đó là lúc Cát Vũ sẽ

trả cho cô ấy cả vốn lẫn lãi của ngày hôm nay. Bảy năm. Không phải là khoảng thời gian quá dài nhưng nó là một khoảng mà

một người có thể làm một - việc. Là thời gian để người ta học cách chấp

nhận, học cách quên, học cách để nỗi đau lắng xuống nhẹ nhàng...

Nhân Mĩ đã trải qua bảy năm sống như vậy... Bảy năm....Và giờ cô sắp sửa quay trở về nơi cũ, nơi mà cô đã từng phải trốn chạy... nơi ấy cất giấu một Nhân Mĩ yếu đuối, một Nhân Mĩ đau khổ vì yêu, một Nhân Mĩ ngốc

nghếch...Và giờ, Nhân Mĩ của bảy năm sau đã khác xưa rất nhiều.

Cát Vũ ngồi ở vị trí tổng giám đốc hiên ngang và lạnh lùng. Công ti giờ

đây đã được anh đưa lên hùng mạnh không thể cản nổi. Chỉ với bảy năm, 4

chi nhánh đã được mở, tổng sản phẩm xuất khẩu luôn lớn hơn nhập khẩu rất nhiều, là công ti được nhà nước quan tâm hàng đầu trong thị trường xuất khẩu...Đó là những gì mà Cát Vũ đã làm trong bảy năm.

Cát Vũ. Sau bảy năm thời gian đã đưa ra cho anh một số tuổi chín chắn:

29. Anh đã trưởng thành, là một người biết suy nghĩ kĩ càng, không sốc

nổi, không ngang tàn như cái thời ngày xưa. Nói thời gian có sức công

phá lớn quả không sai, nó sẵn sàng thay đổi một con người nếu cần, sẵn

sàng cướp đi những thứ mới đây vẫn còn nhuộm màu tươi mới... nhưng nó

không đủ phá tan nỗi thù hận trong lòng. Ngược lại, càng làm nó lớn hơn

đến không cản nổi. Tại sao cô ấy vẫn chưa chịu về? Anh đã chờ đợi suốt

bảy năm. Bảy năm đằng đẵng nuôi nuôi chờ một nỗi hận thù sâu xa.

Đang chìm sâu trong suy nghĩ xa xăm thì điện thoại Cát vũ chợt rung lên.

- Anh Vũ!

- Có chuyện gì thế?

Bảo An nũng nịu phía bên kia:

- Em bị kẹt ở trung tâm thương mại. Anh đến đón em nhé?

Cát vũ không suy nghĩ mà nói nhanh:

- Tôi không có thời gian. Bắt một chiếc taxi nào đấy đi.

Rồi anh tắt máy. Cuộc hôn nhân với Bảo An là cuộc hôn nhân trao đổi.

Công ti của anh và của nhà cô ấy sẽ liên kết để vững vàng hơn. Kiều như

là kẻ tung người hứng, hỗ trợ cho nhau. Bảy năm qua, gữa anh và Bảo An

chưa hề có một chút ân ái mặn nồng nào, đối với cô ấy, anh sẵn sàng cho

cô tiền bao nhiêu cô ấy muốn nhưng tình cảm thì một chút cũng không. Vậy mà bảy năm cô vẫn chịu đựng chung sống cùng anh, chấp nhận làm một

người vợ trên mặt pháp luật nhưng về tình cảm thì không hề.Chấp nhận để

cho người ta nhòm ngó bàn luận nhưng vẫn kiên quyết ở bên anh không suy

nghĩ. Một người con gái như thế này liệu có tốt hơn người trước?

Rồi Cát Vũ bấm số máy của Bảo An.

- Em đứng đấy. Tôi sẽ đến đón.

Anh vơ vội chiếc áo khoác và ra ngoài.

Bảo An đứng đợi ở cổng trung tâm thương mại. Cô đang rất vui mừng, hôm

nay Cát Vũ chịu đón cô, chịu chấp thuận lời đề nghị của cô. Cho dù nó

chẳng to tát gì? Bảy năm qua, cô ràng buộc anh ấy quả thực không uổng

phí. Cát Vũ là một người đàn ông độc lập. Nếu đã không thích thì nhất

định không làm. Bảy năm chung sống cô đã hiểu.

Cô con nhớ như in bảy năm trước, khi mà người con gái nào cũng có quyền

hưởng thụ đêm tân hôn của mình vậy mà...cô lại cùng anh ấy có một đêm

tân hôn trong bệnh viện thành phố. Đám cưới xong xuôi, Cát Vũ vào bar

uống đến nỗi xuất huyết dạ dày. Rồi sau đó, tuần trăng mật của cô đã bị

anh ấy bỏ dở khi đi đến nửa đường thì có người gọi điện thông báo sổ

sách công ti có vấn đề. Rốt cuộc thì nhiều lần cô cũng tự hỏi mình làm

thế liệu có sai? Chấp nhận yêu một người đàn ông không yêu mình? Và chấp nhận ôm mộng tưởng một ngày nào đấy anh ấy trở về không phải trong tình trạng say rượu, ôm cô vào lòng mà không gọi nhầm tên ai kia...Và rốt

cuộc cô cũng nhận ra, mình chỉ là một ngườ