XtGem Forum catalog
Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 9.00/10/331 lượt.

ới họ. Tôi rất

hứng thú về lịch sử Việt Nam và rất khâm phục dân tộc các em. Hi vọng

các em không để tôi thất vọng khi học trong một môi trường khắc nghiệt

như thế này.

Nhân Mĩ cảm thấy bàn tay Kiên ấm nóng đang nắm lấy tay mình. Thật chặt, như để chấn an tinh thần đang hoang mang lo sợ của cô.

Xong xuôi. Kiên và Nhân Mĩ chọn một chiếc xe bus hai tầng để về khu trọ. Bọn họ không ở kí túc xá vì có vẻ chi phí sẽ đắt hơn, vả lại khu trọ

nay là của một người bà con của Kiên. Tiền có thể xoay sở được.

Nhân Mĩ nhìn từ phía cửa kính ra ngoài. Ở đất nước này, họ có ý thức bảo vệ môi trường hơn Việt Nam rất nhiều. Rất nhiều người chọn xe đạp là

phương tiện đi lại của mình. Cô đã từng đọc về lịch sử Anh và được biết

quốc gia này có nguồn gốc từ người Angles, một trong số các bộ tộc Đức

đến định cư trên vùng lãnh thổ này vào thế kỉ 5 và 6. Đất nước được

thống nhất vào khoảng thể kỉ 10. Nhân Mĩ đang đi trên thủ đô London, thủ đô lớn nhất trong liên minh Châu Âu, là nơi ra đời của Cách mạng công

nghiệp vào thế kỉ 18. Nó đưa nước Anh trở thành đế quốc hùng mạnh hàng

đầu thế giới vào thời gian đó.

Nghĩ đến nhứng thứ này khiến Nhân Mĩ không khỏi chế nhạo sự nông cạn của bản thân mình. Cô trước kia chỉ nhìn nước Anh bằng con mắt nơi đây có

hoàng tử William, nữ hoàng Elizabeth, công nương Diana, nhóm nhạc

Beatles...và một London hiện đại. Nhưng ai ngờ nó lại lớn hơn những gì

cô tưởng tượng rất nhiều.

Kiên ngồi bên cạnh theo dõi ánh mắt của Nhân Mĩ. Có vẻ như cô rất thích

thú với nơi đây. Cậu khẽ khàng đặt bàn tay mình vào bàn tay đang để chơ

vơ trên đùi của cô ấy. Lúc nào cậu cũng muốn nắm lấy bàn tay này. Bất

ngờ là Nhân Mĩ lại không có phản ứng gì? Có phải là cô ấy cũng muốn thế

không. Cậu đưa mắt nhìn người con gái đang bên cạnh mình. Nước mắt cô ấy rớt nhẹ xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Rồi Nhân Mĩ ngả đầu

vào vai cậu. Cậu biết cô ấy đang nhớ Cát Vũ. Nhưng sẽ qua thôi, một lúc

nào đấy, Cát vũ đối với cô ấy chỉ là một người trong dĩ vãng. Tuy không

thể quên nhưng hình bóng sẽ không thể in đậm mãi trong lòng cô ấy được.

Để tiết kiệm chi phí nên Nhân Mĩ quyết định sẽ ở cùng một phòng với

Kiên. Ngăn đôi phòng cũng không phải là một cách tồi. Cô xếp đồ đạc của

mình ra. Những ngày thàng sau này có lẽ sẽ rất vất vả nhưng chỉ cần cố

gắng là được. Hoặc cũng có thể coi đó là một liều thuốc tốt để quên và

để ngăn không cho đau buồn kéo đến.

- Em nghỉ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi.

Nhân Mĩ thoáng chút không hiểu:

- Đi đâu ạ?

- Phá thai.

Hai từ "phá thai" mà Kiên nói ra khiến cô đau đớn khôn xiết. Ngày mai

sao? Có cần nhanh thế không? Đứa con này dù sao cũng cảm nhận được tình

mẫu tử mà cô dành cho nó được gần 2 tháng rồi. Cô tuy chưa được nhìn

thấy nó nhưng cũng đã coi nó là mầm sống của mình từ lúc nào không hay.

Bây giờ...ngày mai...Nó sẽ rời xa cô mãi mãi.

Cát Vũ ngồi thẫn thờ trên sa lông của Studio. Bộ ảnh cưới của cậu sẽ có

cậu và Bảo An trong đó. Không phải Nhân Mĩ. Cát Vũ tựa người vào ghế.

Cậu mở điện thoại, hình ảnh của Nhân Mĩ vẫn còn nơi đây, cậu vẫn cất giữ nhưng đến khi tỉnh dậy thì cô ấy đã vuột mất khỏi tầm với. Cái còn lại

là một thứ hư ảo, chỉ còn một nỗi nhớ đong đầy với hình bóng xa xăm. Đôi mắt của cô ấy trong ảnh không được nhìn rõ, lúc này cậu muốn nhìn đôi

mắt của cô ấy biết bao. Đôi mắt dài với đôi hàng mi cong cong thỉnh

thoảng khẽ rung động. Cô ấy đã đi, cậu không thể giữ cô ấy. Người cô ấy

chọn là Kiên chứ không phải cậu. Nếu như cô ấy đã chọn một con đường

riêng như vậy thì cậu không còn cách nào khác mà cũng chọn cho mình một

lối đi riêng để cô ấy nhìn thấy cậu song hành phía bên cạnh. Nhưng lại

không bao giờ gặp nhau. Chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi. Sẽ

luôn nhìn sang bên cạnh với một ánh mắt thù hận, để cô ấy biết cậu đã

yêu cô ấy như thế nào và đã hận cô ấy ra sao.

- Anh Vũ!

Bảo An đi ra với chiếc váy cưới lộng lẫy và đắt tiền. Cát Vũ vội vàng gập điện thoại lại. Cậu nhếch môi cười nhạt rồi nói:

- Bảo họ chuẩn bị đi. Phải chụp đẹp vào.

Bảo An thấy có gì bất thường nơi đôi mắt kia. Nhưng cô cũng không nói

gì. Cô biết Cát Vũ không bao giờ thuộc về mình, chỉ là anh ấy cố chấp mà thôi. nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần con người anh ấy là được. Tâm hồn của anh ấy cô sẽ không để ý. Anh ấy có thể thương nhớ người con gái

khác nhưng thể xác thì luôn ở bên cô, có thương nhớ cũng vậy thôi. Chỉ

một thời gian ngắn nữa, anh ấy sẽ là chồng cô trên mặt pháp luật. Không

người con gái nào có thể cướp anh ấy từ tay cô.

- Họ đã chuẩn bị xong rồi.

Cát Vũ dứng dậy nắm chặt lấy tay Bao An rồi nói:

- Vậy ta vào thôi.!!!

Cát Vũ bước lên cầu thang. Căn hộ trước kia vẫn còn đấy nhưng cậu sẽ

không bao giờ quay lại. Nơi đó là mồ chôn những kỉ niệm đã từng một thời là hạnh phúc của cậu. Giờ đây nó chính là những con dao sắc nhọn sẵn

sàng đâm vào trái tim đã đầy vết thẹo của cậu những nhát dao tàn bạo.

- Con chụp ảnh cưới về rồi đấy hả?

Bà Vy ngồi ở phía ghế uống trà. Quản gia Lý đứng bên cạnh sẵn sàng nghe sai bảo.

Cát vũ mệt mỏi nói:

- Bố co