
ng ở nửa đường,
vàng bạc lụa là nhiều lắm, gió bão thì tịnh không. Thanh long thuộc mộc, mộc
vượng vào xuân, đã lên đường lúc lập xuân rồi. Cuối tháng này hoặc đầu tháng
sau ắt sẽ về đến nhà. Mang theo nhiều của cải” Tam Xảo biếu ông ba phân bạc để
ông ta đi, rồi vui mừng lên lầu. Thật là “Vọng mai chỉ khát, họa bính sung cơ”
(Ngắm mai khỏi khát, vẽ bánh no lòng).
Phàm
người đi đã không mong thì thôi, đã mong thì lòng dạ khắc khoải, lúc nào cũng
bồn chồn. Tam Xảo tin lời thầy bói, chỉ một dạ nghĩ đến chuyện chồng về. Từ đó,
cứ luôn luôn ra trước phía lầu, ngó qua rèm mà nhìn khắp phía. Mãi cho đến tuần
đầu tháng Hai, cây xuân trước cửa đã nẩy chồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Nhớ
đến lời hẹn của chồng trước lúc ra đi, Tam Xảo càng lo, một ngày mấy lần ngóng
nhìn ra ngoài. Vừa hay lúc đó nhìn thấy một chàng trẻ tuổi tuấn tú. Đúng là
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng”.
Chàng
trẻ tuổi này là ai vậy? Vốn không phải là người vùng này mà là người huyện Tân
An thuộc Huy Châu, họ Trần tên Thương, người ta thường gọi là Đại Hỷ Ca sau gọi
là Đại Lang. Chàng ta tuổi mới 24, đẹp trai tuy không hơn được Tống Ngọc, Phan
An song cũng không thua kém.
Đại
Lang cũng đã mất cả song thân, gom tiền hai, ba ngàn lượng đến vùng Tương Dương
này, mua gạo, đỗ về bán, thường một năm đi vài lần.
Chàng
ta ở ngoại thành, hôm nay ngẫu nhiên vào phố để đến cửa hiệu cầm đồ quen hỏi
tin tức của nhà. Cửa hiệu đó ở ngay đối diện nhà họ Tưởng. Chàng ta ăn mặc thế
nào? Đầu đội chiếc mũ bách trụ kiểu Tô Châu, mình mặc áo dài lụa Hồ màu trắng
như bụng cá. Trông hệt như cách ăn mặc của Tưởng Hưng Ca.
Tam
Xảo nhìn xa, tưởng là chồng về, bèn vén rèm lên nhìn kỹ. Trần Đại Lang ngẩng
lên, thấy một mỹ nhân rất trẻ ở trên lầu, thế là cứ chăm chăm nhìn không chớp
mắt, trong lòng thấy rất thích.
Tam
Xảo không ngờ là nhận nhầm. Thấy không phải chồng, nàng ngượng đỏ bừng mặt, bèn
chạy vội vào nhà trong, ngồi tựa vào thành giường, trống ngực đánh thình thịch.
Nào ngờ anh chàng Trần Đại Lang kia đã bị ánh mắt của người đàn bà hút hết hồn
vía. Về đến chỗ ở, cứ nhớ mãi không sao quên nổi, bụng nghĩ: “Vợ mình ở nhà tuy
có chút nhan sắc nhưng sao bằng phân nửa của nàng này. Nếu như gặp được nàng
một đêm thì có tiêu hết cả số tiền cũng không uổng”. Rồi thở dài mãi. Bỗng chợt
nghĩ ra ở hẻm phía đông có mụ Tiết bán đồ quý, thường quen biết giao dịch. Mụ
này mồm mép khéo léo lại thông tỏ phố xá ngõ hẻm, nhà nào mà chẳng biết, phải
đi bàn với mụ, nhất định là được.
Đêm
đó chàng ta trằn trọc mãi. Hôm sau mới tinh mơ đã dậy, kiếm chút nước lã rửa
mặt, chải đầu rồi lấy một trăm lượng với hai đĩnh vàng lật đật vào thành.
Chàng
ta đi một mạch đến hẻm phía đông thành phố, đến gõ cửa nhà mụ Tiết. Mụ này đang
đầu tóc bù xù, ngồi trong sân nhặt hạt châu. Nghe tiếng gõ cửa, mụ vừa thu hạt
châu lại vừa hỏi “Ai đấy?”
Trần
Đại Lang nói: “Có việc cần, đến muộn sợ không gặp được”. Mụ Tiết hỏi: “Có cần
già này đưa ít đồ trang sức bằng trân châu ra xem không?” Trần Đại Lang nói:
“Trân châu cũng sẽ mua, song còn có việc rất cần bà đây”. Mụ Tiết nói: “Ngoài
việc buôn bán loại hàng này, mọi việc khác già này không quen”.
Trần
Đại Lang hỏi: “Nói ở đây được không?” Mụ bèn đóng cửa lại, mời chàng ta vào
ngồi trong căn gác nhỏ rồi hỏi: “Đại quan nhân có việc gì sai bảo?”
Nhìn
xung quanh thấy không ai bèn lấy bạc trong tay áo ra, bày lên bàn nói: “Một
trăm lượng bạc này, bà nhận rồi tôi mới dám nói.” - “Chưa biết đầu đuôi thế
nào, nhận sao được?” Đại lang nói: “Hay bà chê ít?” Lại vội vàng lấy ra hai
đĩnh hoàng kim vàng óng đặt cả lên bàn, nói: “Mười lượng vàng này cũng xin biếu
bà luôn. Nếu bà không nhận là bà cố ý không giúp rồi. Hôm nay tôi đến tìm bà
chứ không phải bà đến cầu tôi. Chỉ vì chuyến làm ăn lớn này không có bà không
xong nên tôi đặc biệt tới nhờ bà. Nếu làm không được thì số vàng bạc này bà cứ
để mà dùng”. Xưa nay các mụ mối lái buôn bán mụ nào chẳng ham tiền bạc? Nhìn
thấy những thứ trắng xóa vàng óng đó sao lại chẳng động tâm? Mụ Tiết lúc này
mặt mũi tươi cười: “Đại quan nhân sẽ khỏi phải trách, già này cả đời có bao giờ
à uôm một đồng xu nào đâu. Hôm nay quan nhân sai bảo, già tạm nhận lấy, nếu
việc làm không xong sẽ xin trả lại hết”.
Nói
rồi cất vàng bạc vào túi, miệng nói: “Già này to gan lắm đấy!” Đem vào phòng
trong cất giấu xong mụ quay ra gạn hỏi: “Hãy tạm thời chưa nói cảm ơn, xin quan
nhân cho biết cần tôi làm việc gì?”
Đại
Lang nói: “Cấp thiết phải tìm ngay một báu vật cứu mạng. Không đâu có cả, chỉ
có một nhà trên phố lớn có thôi, xin bà hãy đi mượn về đây!”
Mụ
Tiết cười: “Lạ thật! Già này ở đây hơn 20 năm, chưa từng nghe nói trên phố lớn
có vật báu gì cứu mạng cả. Đại quan nhân bảo nhà đó là nhà nào?”
“Cái
nhà lầu ở đối diện với hiệu cầm đồ Uông Triều Phụng là nhà ai vậy?”
Mụ
Tiết nghĩ một lúc rồi nói: “Đấy là nhà của Tưởng Hưng Ca. Anh chồng đi ra ngoài
buôn bán đã hơn một năm rồi, chỉ có cô vợ ở nhà”.
Đại
Lang nói: “Cái vật báu cứu mạng cho tôi