
Phúc nói: “Dạ sáu
mươi bảy”.
Quan
huyện nói: “Người già dễ choáng, vị tất đã do đánh chết”. Tống Phúc, Tống Thọ
cứ khăng khăng nói là đánh chết. Quan huyện nói: “Có bị thương hay không còn
phải kiểm nghiệm. Nếu nói bị đánh chết thì hãy đem thi thể ra để ở vườn sau,
hết buổi sẽ khám nghiệm”.
Vốn
nhà họ Tống này cũng là thuộc hàng phú quý có mặt mũi. Lão Tống đã từng làm lý
trưởng, đời nào con cái chịu để cho mổ xẻ thi thể. Hai người khấu đầu nói: “Cha
chúng con chết thế nào, mọi người đều thấy cả, chỉ xin quan lớn đến nhà chúng
con chứng nghiệm chứ không nên mổ khám”. Quan nói: “Nếu không thấy được dấu vết
thương tích thì hung thủ đời nào chịu nhận tội?”.
Hai
anh em nhà kia cứ xin mãi. Quan huyện nổi giận nói: “Các ngươi không chịu cho
khám nghiệm thì ta không hỏi tội được”. Bọn chúng rập đầu xin xử lý sáng suốt
cho. Quan phán: “Người gần 70 tuổi chết cũng là đến số, nếu như không bị đánh
chết mà lại vu tội cho người bình thường thì người chết lại mắc thêm tội. Còn
như các ngươi, làm con mà đã trông được cha đến nhiều tuổi thế rồi, nay lại
khoác cho ông ấy thêm một điều ác để chết không yên thì trong lòng các ngươi có
nỡ được không? Còn tên La Đức, chuyện đánh chết người là giả song xô người ngã
là thật, nếu ta không phạt nặng hắn thì các ngươi cũng không hả được giận. Vậy
bây giờ ta bắt hắn mặc tang phục cùng hành lễ với các ngươi, tất cả tiền chi
phí cho việc tang ma, hắn phải chịu hết. Các ngươi có đồng ý không?”.
Hai
anh em nói: “Ngài xử như vậy, chúng con đâu dám không tuân theo”.
Hưng
Ca thấy quan không dùng hình phạt, phân xử rõ ràng, vô cùng mừng rỡ. Thế là cả
hai bên nguyên cáo bị cáo đều rập đầu tạ ơn. Thật là: “Công đường tạo nghiệp dễ
dàng thôi. Muốn tích âm công phải cứu người. Mắt thấy đương triều Ngô Đại doãn.
Giải oan xá tội, thảy đều vui”. Lại nói Tam Xảo từ lúc chồng thăng đường xử án,
lòng cứ nóng như lửa đốt. Vừa nghe nói buổi xử kết thúc là đón hỏi ngay. Quan
huyện nói: “Ta xử như vậy, như vậy. Vì nàng nên không làm khổ gì anh ta”.
Tam
Xảo muôn ngàn tạ ơn. Rồi nói: “Thiếp với anh trai xa nhau đã lâu, muốn được gặp
mặt để hỏi tin tức cha mẹ. Xin quan nhân hãy tìm cách cho anh em thiếp tương
kiến, ơn này thật lớn vô cùng”. Quan huyện nói: “Việc này dễ thôi”. Thử nghĩ
xem, Tam Xảo bị Tưởng Hưng Ca bỏ, ơn dứt nghĩa tuyệt, thế mà sao tình cảm lại
như thế? Vốn là vợ chồng họ rất thương yêu nhau, bởi Tam Xảo làm điều sai trái
nên Hưng Ca bất đắc dĩ mà phải bỏ chứ lòng vẫn không nỡ, vì thế hôm nàng cải
giá chàng đã đem mười sáu cái rương và hộp cho lại hết. Chỉ một việc đó đã
khiến Tam Xảo vô cùng cảm động. Nay nàng được phú quý mà Hưng Ca lại gặp nạn
hỏi không cứu sao được? Đó chính là tri ân báo ân vậy.
Lại
nói Tưởng Hưng Ca tuân theo lệnh quan, thực hiện đầy đủ mọi điều, anh em nhà họ
Tống thôi không nói năng gì cả. Tang ma cho ông già xong xuôi, sai nhân lại dẫn
Hưng Ca về huyện đường báo cáo. Quan huyện gọi vào tư dinh, bảo ngồi, rồi nói:
“Ông anh bị chuyện kiện cáo này, nếu không có lệnh muội nhiều lần xin cho thì
bản chức có thể đắc tội rồi”. Hưng Ca không hiểu ra sao nên chẳng nói gì được.
Một lát, quan huyện mời vào thư phòng rồi gọi tiểu phu nhân ra gặp mặt. Thử
nghĩ mà xem, cuộc hội ngộ bất ngờ này có khác gì trong mơ? Hai người đó chẳng vái
chào nhau, cũng chẳng nói năng gì, ôm chầm lấy nhau òa khóc, khóc thê thảm đến
nỗi quan huyện đứng đó cũng động lòng nói: “Hai người hãy bớt đau thương đi, ta
thấy tình cảm của các người không giống anh em, hãy nói rõ sự thật cho ta nghe
rồi ta sẽ xử cho”.
Hai
người vẫn khóc mãi không ai chịu nói. Bị quan gạn hỏi mãi, cuối cùng Tam Xảo
mới đành quỳ xuống thưa: “Tiện thiếp có tội đáng chết ngàn lần, người này chính
là chồng trước của thiếp”. Tưởng Hưng Ca thấy không thể dấu nữa cũng quỳ xuống
kể hết sự tình từ chỗ hai người yêu thương nhau rồi Hưng Ca bỏ vợ, rồi vợ tái
giá như thế nào nói cho quan huyện nghe. Nói xong hai người lại ôm nhau khóc
đến nỗi tri huyện Ngô cũng nước mắt ròng ròng mà nói: “Hai người yêu thương
nhau thế, làm sao ta nỡ chia cắt các ngươi. Cũng may là chưa có con cái gì nên
ta ra lệnh cho hai người về lại với nhau”.
Hai
người rập đầu bái tạ. Quan bèn sai đem một kiệu nhỏ đưa Tam Xảo ra khỏi nha
môn, lại gọi phu khiêng mười sáu cái rương và hộp đi theo, bảo Hưng Ca nhận cả
lấy. Rồi sai một viên lại hộ tống về quê. Thật đúng là:
Châu
về Hợp Phố càng thêm đẹp
Kiếm
gặp Phong Thành sẽ rất linh
Kính
phục Ngô công ân đức hậu
Tham
tài, hiếu sắc xử công minh.
Ông
quan họ Ngô này sau được thăng vào bộ Lại ở Bắc Kinh, rất được sủng ái, rồi
sinh được liên tiếp ba người con trai, đều học hành đỗ đạt, người ta bảo đó là
ân đức được báo đền.
Còn
Tưởng Hưng Ca thì đưa Tam Xảo về, gặp gỡ với Bình Thị. Kể về hôn nhân thì Tam
Xảo cưới trước, song lại đã bị bỏ. Còn Bình Thị thì cũng mai mối cưới xin chính
thức, Bình Thị lại lớn hơn một tuổi, vậy nên để Bình Thị là chính phòng, còn
Vương Thị là thứ phòng, hai người gọi nhau là chị em. Từ đó, một ông chồng hai
bà