
i giác ngộ ở đâu thì cảnh vật nơi đó cũng thay đổi, môi trường sống xung quanh cũng trở nên mát mẻ và thanh
thoát. Tào Khê đã trở thành một danh thắng tâm linh, là điểm đến của du khách hành hương. Khách đến đây được đãi một ly trà thơm lấy từ nước
suối Tào Khê, sẽ cảm thấy trong lòng thanh thản và sảng khoái đến lạ
thường. Chính vì vậy mới có sự ra đời của các điển tích: “Ăn cơm Hương
Tích”, “Uống trà tào Khê”, “Ngồi thuyền Bát Nhã” hay “Ngắm trăng Lăng
Già”...
(3) Gia đình lâm viên: chỉ những hộ gia đình làm lâm nghiệp. Thật ra thì đó cũng không phải là cuộc điện thoại từ Dạ Nhiên.
Chỉ là ánh mắt trầm tĩnh và kiềm chế của anh vừa rồi khiến Liên Sơ chợt
hiểu tại sao anh chưa từng ngăn cản cô liên lạc với bên ngoài: anh biết
cô không dám tìm cảnh sát, cũng không sợ cô tìm cảnh sát, anh là tạo cơ
hội để cô tự tìm đến Dạ Nhiên.
Trên thực tế, cô cùng Dạ
Nhiên liên lạc với nhau cũng không nhiều, rốt cuộc cú điện thoại này
cũng dời đi phần nào lực chú ý của anh. Bất quá, giống như anh nói, sớm
muộn gì anh cũng tìm được hắn thôi.
Liên Sơ u oán nhìn anh
mở miệng: “Thù Thành, nếu em nói hiện tại em cùng hắn không hề có chút
quan hệ mờ ám nào vậy anh có tin không?”
Anh nhìn cô, trầm mặc không nói.
“Anh còn nhớ ngày đó em đã nói gì không? Em sẽ không nữa…Thù Thành, em thật
sự xin lỗi anh, điều em có thể làm được cũng chỉ có như vậy, cho nên em
sẽ không thất tín.”
Anh lẳng lặng ngước nhìn những giọt nước mắt chực trào trong khóe mắt cô, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi:
“Vậy trước đây? Các người có không?”
Nước mắt của cô rưng rưng chảy xuống, “…Có.”
“Vậy thì,” anh chậm rãi nói, “Hắn phải chết.”
Liên Sơ sụp đổ! Tại sao? Sao mặc kệ cô làm cái gì cũng đều tốn công vô ích,
không thể thay đổi được cục diện? Nếu cô có thể dễ dàng tha thứ việc anh vì cô mà tự phá hủy mình, cô cần gì phải chịu đựng sự chia ly thống khổ này.
Anh kéo cô đứng dậy ôm vào lồng ngực ấm áp của mình,
nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, đừng suy nghĩ đến chuyện
này nữa.”
Dù sao cho tới bây giờ, lồng ngực của anh vẫn như
cũ khiến cô trầm mê và mềm yếu. Cô vùi đầu trước ngực anh, nước mắt chảy dài làm áo anh ướt nhẹp.
“Thù Thành, anh làm sao vậy? Rốt cuộc anh còn biết mình đang làm cái gì nữa không?”
Những tiếng rít gào, rên rỉ bất giác chạy qua. Đang làm gì? Liên Sơ, anh biết rõ, dĩ nhiên là biết.
Chính là muốn chúng ta cùng nhau hủy diệt.
Anh dịu dàng nói: “Liên Sơ, em không cần lo lắng bất cứ điều gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn sống bên cạnh anh là được rồi. Giống như trước kia chúng ta đã nói, chúng ta phải ở chung một chỗ.”
“Tại sao?” Cô đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Vì yêu…Hay vì hận?”
Không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy
tiếng hít thở của nhau. Họ cứ như vậy im lặng nhìn nhau, nhìn thấu nỗi
bi thương trong ánh mắt của đối phương.
Thù Thành chậm rãi lên tiếng trước, “Mặc kệ là vì cái gì, chính là chúng ta vẫn phải ở cùng nhau.”
Sắc mặt Liên Sơ biến đổi, ánh mắt không kìm nén được sự tức giận, oán hận
nhìn anh chằm chằm, sau đó đột nhiên cắn răng xoay người bỏ đi.
Thù Thành im lặng đứng yên tại chỗ, từ từ nhớ lại vẻ mặt của cô lúc bỏ đi.
Tại sao cô ấy lại tức giận, ủy khuất giống như một đứa bé tự nhiên bị
vứt bỏ, tại sao? Là vì anh không chịu thả cô ấy đi? Hay vì anh…không yêu cô nữa?
Anh lắc đầu tự giễu mình: mày lại bắt đầu mơ mộng
hão huyền rồi. Năm đó, lúc nhìn thấy những hình ảnh kia, mày còn mơ
tưởng chỉ là cô ấy nhất thời hồ đồ; lúc bị cô ấy bỏ rơi ở sân bay, mày
còn mơ tưởng cô ấy sẽ còn quay lại. Không dám rời nhà bỏ đi, không muốn
thay đổi phương thức liên lạc, chờ đợi mỗi ngày, năm này qua năm khác.
Mỗi khi đêm xuống lại đau khổ tưởng tượng đến cảnh cô đang nằm bên cạnh
một người đàn ông khác, cứ tưởng tượng như vậy rốt cuộc cũng phát điên
lên rồi.
Bây giờ, mày lại bắt đầu ảo tưởng người phụ nữ tàn nhẫn, giảo hoạt ấy vẫn còn một chút lưu luyến mày nữa ư!
***
Liên Sơ nằm trên giường ngẩn người, thầm nghĩ: thật ngốc, thật ngốc, không
phải mày đã sớm đoán được những chuyện như vậy rồi sao? Ân đoạn nghĩa
tuyệt, khắc sâu vô tận, chẳng lẽ anh ấy không thể hận mày sao? Chẳng lẽ
anh ấy còn có thể yêu mày? Không phải mày vẫn nghĩ thà bị như vậy còn
hơn để anh ấy lưu luyến mãi không quên được sao? Nhưng mà vừa rồi, lúc
thực sự đối mặt với những chuyện kia sao mày lại không chịu nổi mà tức
giận? Kỳ Liên Sơ, Kỳ Liên Sơ, mày là đứa ăn ở hai lòng, mày được Bùi Thù Thành yêu nhiều đến nỗi thành thói quen, căn bản không tiếp nhận nổi
thực tế anh ấy không còn yêu mày nữa. Trước kia không nhìn thấy thì tim
sẽ không đau, còn bây giờ…Thật đáng đời, tức chết mày đi!
Cô nằm đó tự đả kích mình đến nửa ngày, trong lòng vẫn phiền loạn như cũ. Đúng lúc này thì Thù Thành bước vào.
Anh nhìn cô thở dài: “Liên Sơ, không còn sớm nữa, em đi tắm rửa trước đi, tắm sớm nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô ngồi dậy từ trên giường, lạnh nhạt trừng anh một lúc: “Tắm cái gì mà tắm? Tắm rửa chờ anh tới sao?”
Lời vừa thốt ra, cả hai bỗng chốc ngây ngẩn cả ngườ