Old school Easter eggs.
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321364

Bình chọn: 8.00/10/136 lượt.

g nữa hoa mai sẽ nở rộ, cánh hoa rơi xuống từng

khe suối nhỏ, dùng nước này đun nước pha trà, nấu cơm đều có hương vị

của hoa mai. Liên Sơ, vào tháng Hai chúng ta sẽ trở lại, anh dẫn em đi

thưởng thức bữa tiệc hoa mai.”

“Hay là chúng ta dứt khoát chuyển

tới chỗ này làm một gia đình lâm viên(3) cũng được, tiết kiệm thời gian

chạy tới chạy lui để lấy nước pha trà.”

“Được, cứ quyết định như vậy nhé, chờ chúng ta về hưu sẽ tới.”

Bọn họ đã từng ảo tưởng qua cuộc sống của mình dưới chân núi Mai, xây một

căn nhà bên bờ Hương Khê, nhưng mà, không phải giống như nhà tù thế này.

Đúng vậy, cô vừa mới nhìn đã lập tức hiểu ra, ngôi nhà này nhìn qua cực kỳ

sang trọng và trang nhã nhưng thực tế chẳng khác một nơi giam cầm là

mấy.

Hệ thống camera được bố trí khắp nơi, song cửa sổ bằng sắt

chặt chẽ, mỗi cánh cửa đều dùng thiết bị nhận diện bằng dấu vân tay,

trang bị hệ thống báo động bằng tia hồng ngoại…

Thù Thành nắm lấy tay cô, sự hưng phấn mãnh liệt giống như một luồng điện xẹt qua trái

tim anh, rốt cuộc anh cũng chạm được vào cô lần nữa.

“Chúng ta vào nhà thôi.”

Liên Sơ bất động đứng yên tại chỗ.

Anh dịu dàng lặp lại thêm lần nữa: “Chúng ta vào nhà thôi.”

Nước mắt cô như chực rớt xuống, không phải là Thù Thành, đó chắc chắn không

phải Thù Thành của cô. “Không cần, Thù Thành, anh không nên làm như

vậy.”

Ánh mắt anh thoáng chốc trở nên mãnh liệt, sau đó lập tức

nén lại: “Liên Sơ, anh đợi em bốn năm, chẳng lẽ em chỉ nói được với anh

những lời này.”

“Anh muốn em phải nói thế nào đây? Nói thật xin lỗi? Đúng vậy, em thật xin lỗi, Thù Thành, thật xin lỗi…”

Trời ạ, cô đã làm gì với anh vậy.

“Được”, giọng nói của anh rất lạnh, “Như vậy, anh đồng ý tha thứ cho em.”

Cô khiếp sợ nhìn anh.

Anh tiến lại gần cô, mỉm cười nói: “Phải rồi, em căn bản không muốn cầu xin anh tha thứ, đúng không? ‘đừng tha thứ cho em’!!! Được, tốt lắm, vậy

thì em hãy tha thứ cho anh bất chấp tất cả dây dưa đến chết!”

Vừa nói, tay anh giống như một gọng kìm siết chặt lấy bàn tay cô kéo thẳng tới cửa.

Cô phản xạ muốn thoát khỏi gọng kìm đang siết chặt của anh, đồng thời đá

mạnh một cước vào chân anh. Anh dễ dàng tránh được, xoay người đá lại

một cước vào phía sau đầu gối của cô, cùng lúc đó bàn tay cũng buông

hẳn. Đúng lúc cô chuẩn bị ngã quỵ về phía trước, anh tiến lên một bước

một tay ôm lấy thắt lưng, tay còn lại giữ lấy bả vai cô, tư thế hết sức

bảo vệ.

Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Liên Sơ, anh là người đã huấn luyện em.”

Tay phải đột nhiên dùng sức, một tiếng “Rắc rắc” đem bả vai vừa mới bị trật khớp của cô nắn lại như cũ, giọng nói không biết là tức giận hay đùa

cợt: “Liên Sơ, đừng có tùy hứng nữa, nếu không anh sẽ bóp vỡ tất cả khớp xương của em, khiến em chỉ có thể nằm trên giường anh cả đời.”

Cô khiếp sợ lập tức quay đầu nhìn anh, sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, dưới đáy lòng cũng tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Cô thay đổi so với trước kia rất nhiều, không còn nét trẻ trung rực rỡ của tuổi thanh xuân, thay vào đó là gương mặt thanh tú trở nên bình thản,

cách nói chuyện trầm ổn đúng mực, cộng với khí chất thanh cao, tự nhiên, phóng khoáng không hề kiểu cách.

Vậy mà trong một khắc này, anh

tựa như thấy được một Kỳ Liên Sơ trước kia, không phải người đội trưởng

tỉnh táo, bén nhọn, suy nghĩ kín kẻ lúc truy lùng tội phạm ma túy, cũng

không phải là nữ phục vụ khéo léo, lịch sự, vô cùng đúng mực kia mà là

một Liên Sơ vốn chỉ thuộc về anh. Cô gái ấy dù bên ngoài có gian khổ thế nào cũng chịu đựng được nhưng trước mặt anh lại không thể chịu nổi một

câu nặng lời.

Cô vẫn lộ ra ánh mắt như vậy, bên dưới sự quật

cường là một sự ủy khuất không kiềm chế được, khiến anh mỗi lần nhìn

thấy đều phải buông tha cho ý định ban đầu, phá bỏ ranh giới của mình để thuận ý cưng chiều cô. Mỗi một lần, anh đều chịu thua bởi vẻ mặt này,

nhưng mà lần này tuyệt đối không thể như vậy nữa.

Bàn tay anh từ từ di chuyển lên xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô, dịu dàng nhắc lại thêm lần nữa: “Chúng ta vào nhà thôi.”

***

Trong phòng ngủ lầu hai.

Liên Sơ kinh ngạc nằm trên giường ngẩn người. Mọi thứ ở đây và biệt thự mà

hai người họ từng ở tại thành phố X quả thật giống nhau như đúc.

Nhưng dù có giống nhau đi nữa cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài, nơi đó chứa đựng

bao nhiêu kỷ niệm ấm áp và lãng mạn của bọn họ, còn ở đây chỉ mang lại

cho cô cảm giác lạnh lẽo, hít thở không thông. Cũng giống như Thù Thành

bây giờ, nụ cười ấm áp tựa như không hề thay đổi ấy lại khiến cô nhịn

không được mà run rẩy.

Ngay cả khi ở trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh trên chiếc thuyền năm ấy, cô cũng không cảm thấy vô lực giống như

lúc này. Hoàn cảnh lúc đó mặc dù nguy hiểm đến đáng sợ nhưng cô đã sớm

chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

Còn bây giờ thì sao?

Tình huống xấu nhất là gì? Rốt cuộc Thù Thành còn có thể biến thành dáng vẻ xa lạ đến mức nào đây?

Liên Sơ nằm trên giường bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, một lát sau bỗng lật người xuống giường.

Mặc kệ thế nào, anh ấy vẫn là Thù Thành, không phải là người n