XtGem Forum catalog
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321485

Bình chọn: 7.5.00/10/148 lượt.

ặc thế này PK (đấu) với anh để làm trò cười sao? Đúng là xấu bụng!

“Được, vậy thì nhảy thôi.”

Lần này đến lượt Thù Thành ngây ngẩn cả người trong khi Liên Sơ lại nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lộ ra một tia khiêu khích.

Anh không nhịn được bật cười, khuỷu tay khoác ở thắt lưng cô, “Rất vinh hạnh.”

Kết quả là, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị bọn họ hấp dẫn, không phải

bởi vì cô gái ăn mặc kỳ quặc mà bởi vì sự phối hợp kì lạ giữa hai người

họ.

Bước nhảy của bọn họ không được coi là thành thạo tinh

tế, nhưng lại rất tao nhã tự tin, điềm tĩnh phóng khoáng, cứ như trong

sàn nhảy chỉ còn lại hai người họ.

Trong sàn nhảy, Liên Sơ lại âm thầm hối hận, cô thật sự không biết hôm nay mình đã uống phải thuốc gì?!

Bàn tay Thù Thành đặt ở thắt lưng cô đột nhiên siết chặt làm cô thiếu chút

nữa phải dựa vào trước ngực anh. Nhiệt độ cơ thể và hơi thở nam tính của anh phả ra khiến cho lòng cô bắt đầu hoảng hốt. Anh cứ như vậy giữ chặt vòng eo cô, hơi cúi đầu nhẹ giọng nói vào tai cô: “Em làm như vậy là

muốn anh khó chịu sao? Đứa ngốc, quan trọng không phải là em mặc gì, mà

là ôm em thế nào.”

***

Lúc hai người trở lại biệt thự,

tâm trạng của Thù Thành rất tốt, còn Liên Sơ lại trầm mặc không nói lời

nào. Cô không thoải mái. Lâm Trí, Phương Vân Hi, còn cả bản thân cô, tất cả đều khiến cô không được thoải mái.

Lúc vào đến nhà, Thù Thành bước thẳng lên lầu còn cô vẫn đứng yên ở đại sảnh.

Anh quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

“Em muốn có một phòng riêng.”

Sắc mặt Thù Thành đột nhiên trầm xuống, “Em tất nhiên là ở cùng một chỗ với anh.”

Liên Sơ bất động đứng yên tại chỗ.

Anh thở dài bước xuống khỏi cầu thang, kéo tay cô nói: “Anh biết tối qua đã làm em rất đau rồi, mấy ngày tới anh nhất định sẽ không làm loạn nữa.”

Nói xong liền ôm cô bế lên lầu.

***

Bùi Thù Thành bước ra từ phòng tắm, nửa thân trên để trần giống như trước,

trên người chỉ mặc một chiếc quần dài màu trắng. Vóc dáng cao gầy, khớp

xương hoàn mỹ, đường nét mạnh mẽ giống như một tác phẩm điêu khắc, mọi

cử chỉ đều tự nhiên, tao nhã và cực kỳ quyến rũ.

Bùi Thù Thành của ba mươi ba tuổi xem ra không có sự khác biệt so với một Bùi Thù Thành của năm hai mươi sáu tuổi là mấy.

Còn thực tế thì sao?

Bùi Thù Thành bước tới, cúi đầu, mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt càng làm nổi bật thêm một đôi mắt thâm thúy đen như mực.

Liên Sơ dịch sang một bên giường, ấn nút tắt đèn, ra lệnh: “Ngủ đi.”

Anh hơi ngẩn người, sau đó trầm mặc trèo lên giường.

Trong bóng tối tĩnh mịch, anh vươn tay nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

Liên Sơ lập tức đẩy anh ra.

Anh ngập ngừng một lát, lại ôm lấy, mạnh mẽ ôm vào trong ngực, điệu bộ không được phép khước từ.

Cả người Liên Sơ cứng ngắc nằm yên ở đó.

Không khí trong phòng yên tĩnh hồi lâu, cô đột nhiên hỏi: “Anh có lên giường với cô ấy không?”

Anh hơi sững sờ, qua một hồi lâu, từ lỗ mũi mới phát ra một tiếng hắng giọng nho nhỏ.

“Còn gì nữa? Có hay không?”

Anh không trả lời.

“Rất nhiều?”

“…”

Trong bóng tối, thân thể hai người đều bất động giống như tảng đá, trong chớp mắt, Liên Sơ nhảy xuống từ trên giường, vọt tới cửa.

Thù Thành nhanh hơn một bước vọt tới, đóng lại cửa phòng mới bị cô kéo ra một nửa, nắm chặt tay cô kéo lại.

Cô giật bắn mình lại cố gắng hất ra, chạy lại kéo cửa, Thù Thành một tay

ôm chặt lấy thắt lưng cô. Liên Sơ cũng không lên tiếng, cứ như vậy dùng

sức giằng co trong bóng tối.

“Liên Sơ, em muốn làm gì hả?” Anh

không nhịn được nhỏ giọng quát, một tay khống chế thân thể của cô, tay

còn lại tìm cách ấn nút mở đèn.

Trong nháy mắt khi đèn phòng bật sáng, sự chán ghét của cô đập thẳng vào mắt khiến anh bất giác sững sờ. Cô thừa cơ hội thoát thân lao ra khỏi phòng, Thù Thành nắm được

cánh tay cô kéo cô trở lại trong phòng, sức lực hơi mạnh khiến cô thiếu

chút nữa ngã nhào trên đất.

Anh cắn răng nhìn cô chằm chằm: “Em ầm ĩ đủ chưa, rốt cuộc em muốn làm gì?”

Liên Sơ đanh mặt đáp lại: “Anh tránh ra, em muốn đi.”

Ánh mắt Thù Thành càng sắc bén hơn, “Anh đã nói rồi, em đừng mơ tưởng.”

Nói xong, anh lại vươn tay muốn kéo cô lại, Liên Sơ lập tức tránh sang một

bên, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét, “Đừng đụng vào tôi...”

Ánh mắt kia ghim thẳng vào người khiến anh nổi điên, anh giận giữ nói: “Kỳ Liên Sơ, em có ý gì? Chê anh bẩn?! Tại sao em…”

“Đúng vậy! Chính là chê anh bẩn! Chính là chê anh bẩn!”

Thù Thành bị cô chọc giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, cắn răng nghiến lợi, hận không thể tự tay xé nát cô ngay lúc này.

Liên Sơ bỗng nhiên ngồi chổm hổm trên mặt đất khóc thét lên, “Em biết rõ em

không đủ tư cách để chê anh, cũng không có tư cách chỉ trích anh, em xin lỗi anh…Nhưng mà, anh từng hứa vĩnh viễn không để cho người phụ nữ khác có cơ hội leo lên người anh…Anh đã nói thân thể của anh là của em, trái tim cũng là của anh…Anh nói…Anh gạt em, anh đều gạt em…Anh khi dễ em…”

Thù Thành quả thật không biết là mình nên oán hận hay giận dữ. Người phụ nữ này, còn dám nói anh gạt cô?! Lại còn nói anh khi dễ cô nữa.

Anh cắn răng nửa ngày, tiến lên một bước kéo cô ôm vào trong ngực, “Đừng

khóc, chết tiệt, em đừn