
hông vui.
Hồi tưởng lại ngọn nguồn
trí nhớ. Trong khoảng thời gian như một con sông dài kia, Tô Mặc đối với Tô phu
nhân trước mắt, kỳ thật cũng không có gì là hận. Tuy nói chân của cô là vì Tô
phu nhân mà bị phế, điều này là đúng, nhưng nói cho đến cùng thì Tô phu nhân
còn hận mẹ cô thân là tình nhân ngoài giá thú hơn nữa. Làm con gái, cô không có
chỗ lẩn trốn, cũng chỉ có thể thay mẫu thân chịu vài phần hận ý này.
Bởi vậy, cô xem cái chân
tật nguyền của mình như một sự đền bù. Mỗi khi trong lòng cảm thấy khổ sở, cô
sẽ nói với chính mình: như vậy cũng tốt, ít nhất thì mẹ làm thì con chịu, hai
bên xem như không ai thiếu nợ gì ai.
Trong Tô phủ, tuy nói cha
cô đúng là vẫn nhận cô, ngoài mặt cũng cho cô một danh phận là Tô Tam cô nương.
Nhưng bên trong, từ nhỏ cô đã phải lớn lên cùng đám hạ nhân. Mọi chi phí ăn mặc
ở hay đi lại cũng đều giống với hạ nhân. Chỉ có một điểm duy nhất không giống,
là cô mang họ Tô mà thôi.
Lâu dài cho tới nay,
trong mắt của vợ chồng Tô thị, sự tồn tại của cô cũng chỉ như một hạ nhân. Nếu
Tô nhị nương không đưa cô đến ở trên Đào Hoa sơn thì có lẽ cả đời này cô vẫn sẽ
ở mãi trong phòng bếp của Tô phủ làm một nữ đầu bếp, hoặc là bị sung quân đến
hiệu thuốc bắc của gia đình làm một nhân viên bốc thuốc tạm thời.
Nếu bọn họ lại lôi cô trở
về đối đãi như hạ nhân, thì cô cũng sẽ coi họ như ông chủ bà chủ đang
thuê sức lao động của mình mà thôi. Cũng không hiểu tại sao, khi cô suy nghĩ
được như vậy, trọng trách kia vốn vẫn trầm nặng trong lòng cô, giống như đã
được giải thoát khỏi sự giam cầm bấy lâu. Ngược lại, làm cho cô cảm thấy thoải
mái hơn rất nhiều.
Sau khi Mộc Sách ra khỏi
nhà lao rồi chết đi sống lại, còn có thể đem chuyện cũ từ lớn hóa nhỏ, vậy thì
tại sao cô lại không thể? Lại nói, dù thế nào thì chuyện trước mắt đều đã là ân
oán của thế hệ trước rồi, không có quan hệ gì đến cô nữa. Vì sao cô lại không
thể nhẹ nhàng mà buông nó xuống, vì sao cứ mãi đi tới đi lui trong cái vòng
tròn luẩn quẩn ấy? Cô thật sự không muốn sẽ cùng bọn họ, cũng không muốn đem
chuyện cũ năm xưa và chuyện hôm nay trộn lẫn vào nhau.
Một tiếng trống cảnh tỉnh
làm tinh thần thêm hăng hái.
Sau khi nói với cô về
chuyện kết thân với hạ nhân của phủ Cửu Vương gia, Tô phu nhân ngồi trên ghế
chủ vị, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, hơi khó hiểu nhìn Tô Mặc đang đứng trong
sảnh.
Hôm nay vừa thấy Tô Mặc
đã thấy không còn giống như lúc trước nữa. Cô không còn cứ thấy bóng người là
kinh hãi trốn trốn tránh tránh như thỏ con nữa, mà ngược lại, lúc này, cô giống
như một thân cây mới sinh, nhỏ nhắn đứng thẳng tắp.
Ban đầu, cô còn có thể
đưa mắt nhìn người ta, trên mặt lộ ra vẻ kính cẩn. Nhưng cũng không được bao
lâu, cô bắt đầu thất thần thật rõ. Sau thoáng thất thần, cô lại tiếp tục đảo
rời hai mắt, nhìn trái xem phải. Cuối cùng, cô đơn giản chỉ nhìn lên xà ngang
trên đỉnh đầu mà ngẩn người. Bộ dáng không thể nề hà, giống như không cẩn thận
đi nhầm vào chỗ nào rồi vậy.
Tô phu nhân nhịn không
được nữa, lên tiếng hỏi cô, lúc này hồn đã không biết bơi đến chỗ nào rồi.
“Ta nói, đến tột cùng thì
ngươi có nghe thấy không vậy?”
“Nghe được.” Tô Mặc từ
trong những suy nghĩ khôn cùng, miễn cưỡng hoàn hồn. Sau khi trấn định ánh mắt,
mới nhìn qua vị này, từng là người có nhiều khúc mắc với cô nhất.
Tô phu nhân vung tay lên,
“Vậy ngươi cứ chờ lấy chồng đi. Bên phía Vương phủ mấy ngày trước đã phái người
đến dâng sính lễ rồi.”
“Ta không lấy chồng.” Cô
đứng thẳng thân mình, thản nhiên mà nói. Sau đó bỗng nhiên cảm thấy những
chuyện trong dĩ vãng đã từng làm cho cô cảm thấy khó mà chịu nổi, kỳ thật căn
bản là không cần tồn tại.
Nếu thân tình không thể
cưỡng cầu được thì cô cứ xem như bản thân chỉ là hạ nhân đi. Ở Tô phủ làm hạ
nhân nhiều năm như vậy rồi, cô cũng chưa từng lĩnh được tiền tiêu vặt hàng
tháng gì cả. Nay cô cũng đã nhận ra, cô quyết định lập tức khai trừ bà chủ xem
cô không vừa mắt này, mang theo một nhà già trẻ đi tự lập vậy.
Chưa từng nghĩ đến người
có cá tính dịu ngoan như cô lại có lúc phản kháng, Tô phu nhân không thể tin
nổi, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta không phải là đồ vật,
không bán cũng không gả.” Tô Mặc mỉm cười nhìn thần sắc kinh ngạc của bà.
“Ngươi…”
Cô thong dong nói tiếp:
“Hôn sự này ta sẽ không theo. Nếu phu nhân chê ta thật chướng mắt, vậy thì cứ
trục xuất ta ra khỏi Tô phủ, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ đi. Chứ chuyện
lấy chồng làm thiếp này, thật sự không có khả năng.”
“Phu nhân!” Trước khi cơn
phẫn nộ của Tô phu nhân kịp phát tác, Hoa thẩm đã vội vã giành mở miệng trước.
“Tiểu thư vượt đường xa bôn ba đến đây cũng quá mệt mỏi rồi. Theo tôi thấy, hôm
nay cứ dừng ở đây trước đi.”
Tô phu nhân vẫn cứ trợn
mắt nhìn bộ dáng hạ quyết tâm của Tô Mặc trừng trừng. Trong lòng tràn đầy phẫn
uất, bà nâng ngón tay chỉ vào hạ nhân bên cạnh.
“Đem nó nhốt vào căn
phòng nhỏ trong hậu viện. Cho đến khi nào nó thay đổi tâm ý mới được thả nó
ra!”
Kết cục này cũng không
nằm ngoài dự liệu của Tô Mặc. Bởi vậy, khi cô bị người ta lôi đến mộ