
n nhìn cặp chân
dài không biết để đâu cho hết của Hạng Nam. Nó đã chiếm hết phân nữa chỗ ngồi
rồi.
“Nhóc con, xe ngựa nhà cậu không phải rất lớn hay sao?
Vì sao cậu lại vào đây chen chúc với chúng ta?” Sáng nào cũng đến đây chiếm
chỗ, bộ chiếc xe này của bọn họ là bảo địa phong thủy gì chắc?
Hạng Nam bất đắc dĩ nhìn ra chiếc xe ngựa to đang đi
theo phía sau, chậm rãi nhớ đến hai khuôn mặt nở đầy hoa đào kia.
“… Ở đó nóng lắm, chỗ này mát hơn.” Hắn cũng có muốn
ngồi đây chen chúc với mọi người đâu, nhưng hắn có thể không biết thức thời đến
mức qua đó làm kỳ đà hay sao?
Hoa thúc và Hoa thẩm lúc này mới nhận thấy vẻ mặt rạng
rỡ của hai người phía sau. Tự đáy lòng lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng là rất nóng…” Bọn họ ba người ngồi cùng một chỗ
còn tốt hơn.
Trên một chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi thoải mái khác,
Tô Mặc chống cằm không nói, nhìn ngắm nô nhân bên cạnh đang làm việc không biết
mệt mỏi.
Mộc Sách tâm tình rất tốt, đang vấn ba ngàn sợi tóc
của cô. Ban đầu, anh vấn tóc cho cô theo kiểu thiếu phụ đã có chồng, sau đó lại
vấn thành kiểu cô nương chưa kết hôn. Xong xuôi, chăm chú ngắm nhìn cô một lúc,
lại thấy tay nghề của mình không được tốt lắm, lập tức xõa tóc ra, bắt đầu một
lần nữa thay cô thắt bím theo kiểu tóc thường ngày của cô.
“Sao tôi cứ cảm thấy… thời gian này anh cứ bám dính
lấy tôi vậy nhỉ?” Hại tay chân cô cũng không biết phải để đi đâu.
Mộc Sách tỏ vẻ đương nhiên: “Đã nói rồi mà, hai ta
chưa đủ ăn ý, phải luyện tập nhiều thêm.”
Chẳng phải đã nói sẽ định thành danh phận rồi sao, còn
luyện cái gì nữa?
“Chuyện hai ta, anh đã nói gì với Hoa thúc Hoa
thẩm rồi sao?” Trong mấy người muốn vào kinh thành, có một người cứ bình chân
như vại. Khiến cho mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tên lưu phạm không làm việc
đàng hoàng này.
“Đâu có.” Anh tò mò cúi đầu nhìn cô, “Sao?”
Cô với tay lấy từ trong hành lý của mình một cái túi
thêu. Lại từ trong đó lấy ra một chuỗi phật châu, cẩn thận đeo vào cổ tay cho
anh.
“Hoa thẩm thay anh cầu bình an đó.” Trưởng bối trong
nhà muốn tốt cho anh thôi.
“Cho tôi sao?” Anh hơi kinh ngạc, đáy lòng lại vì vậy
mà cảm thấy ấm áp.
Cô vỗ vỗ vào giữa trán của anh, “Nô nhân ơi nô nhân,
trên đầu anh còn gánh hơn hai mươi năm tội đày nha. Tuy rằng người họ hàng xa
đã nói, người trong thiên hạ cứ tưởng rằng anh đã chết rồi, nhưng ai mà biết
được, vào kinh rồi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu? Đeo cái này có lẽ
không có tác dụng gì, nhưng ít ra cả nhà chúng ta đều sẽ an tâm hơn.”
Tâm tình của anh rất tốt, hỏi: “Lo lắng cho tôi sao?”
“Chẳng lẽ có thể yên tâm sao?” Cô liếc nhìn anh bằng
nửa con mắt, trong lòng vô cùng khó hiểu, sao anh có thể thong dong như thế
nhỉ.
“Cô nương cũng quan tâm đến nô nhân như Hoa thẩm sao?”
Tô Mặc cười cười, vươn tay không ngừng lắc lắc thân
mình anh, “Nhìn da mặt này xem, là tôi dưỡng nha. Nhìn thân thể này xem, là tôi
bồi bổ nha. Anh nói tôi có thể không quan tâm sao?”
“Cô nương có phải đã quên cái gì rồi không?” Anh miễn
cưỡng cầm tay cô, con ngươi đen bóng nhìn thẳng vào đôi mắt cô, khiến cô nhìn
lại cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô hơi hơi nghiêng mặt đi, để lộ ra hai vành tai lại
đang đỏ ửng lên.
“… Nhìn nam nhân này xem, là của tôi.” Anh cứ nhất
định phải bắt cô nói ra sao?
Mộc Sách cười nhẹ, cảm thấy mỹ mãn rồi. Anh dùng tay
xoay khuôn mặt cô lại, cúi đầu làm thân với vành tai đỏ tươi của cô. Cô sợ
ngứa, vội rụt gáy, bất đắc dĩ mới tránh thoát được bên này. Nhưng vành tai bên
kia lại không thể tránh thoát được đòn tập kích của anh, hại cô vừa nhột vừa
xấu hổ. Cả mặt đều nóng lên, màu sắc cũng không thua kém gì hai vành tai.
Lắng nghe thấy tiếng chiếc xe đằng trước dừng lại, đôi
môi Mộc Sách mãi lưu luyến bên tai cô, cuối cùng cũng phải rời khỏi. Lúc bọn họ
áp chế xe ngựa dừng lại theo sau, anh thuận tay thay cô chỉnh tề lại áo quần,
sau đó vén màn xe lên. Liền nhìn thấy Hạng Nam đã xuống xe, vừa đi tới vừa
ngoắc ngoắc anh.
Xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn lại, biệt đế (dinh
thự biệt lập) của Hạng thị mà hôm nay bọn họ
sẽ ngủ lại đã ở trước mắt. Thật không hổ là hoàng thương tài lực vô cùng hùng
hậu. Kiến trúc đường hoàng cung lệ thu hút mọi ánh nhìn. Mộc Sách lắc đầu, khó
có thể lý giải được sở thích của người nhà Hạng thị. Sau khi vươn tay mở cửa
xe, anh nghiêng thân mình vươn tay đỡ Tô Mặc xuống xe.
“Lại đây đi. Sau khi vào trong, chúng ta lại luyện tập
bài học ngày hôm nay.”
Tô Mặc nghe xong, lập tức như gặp phải đại địch, nhanh
chóng túm lấy áo xe.
“Nhất định phải luyện sao?” Vì sao mỗi ngày, sau khi
bọn họ tìm được chỗ qua đêm, cô lại phải phụ trách đi mua đặc sản thổ sản mà
Hạng Nam chỉ định? Việc này không thể đối cho người khác được sao?
“Phải.” Anh nhìn bộ dáng kháng cự của cô, không nói
hai lời đã tiến sát lại vặn mở mười ngón tay của cô ra.
“Hôm nay tôi mệt lắm…” Cô xoay người muốn chui lại vào
trong xe.
“Không được, dù sao thì cũng không thể làm như vậy.”
Mộc Sách nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy thắt lưng cô, vừa nói vừa lôi cô
xuống xe