
nàng?
“Vương Phi, buổi tối Linh nhi có thể đi chơi với người không?”
Giọng nói của Tiểu Linh nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Thoáng lấy lại bình tĩnh, cố ép bản thân phải mỉm cười nhẹ nhàng: “Linh nhi đã hỏi Tiểu
Ngọc tỷ tỷ chưa? Nàng nói thế nào?”
Tiểu Linh nhi bĩu môi: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ không cho, tỷ nói, chỉ để một mình Vương Phi dẫn theo Minh ca ca
đến đấy vào giờ hợi, nếu như có nhiều người hoặc là trễ một khắc thì tỷ
sẽ mất hứng.”
Ta khẽ thở dài, đưa tay sờ lên bím tóc đen bóng của
Tiểu Linh nhi: “Linh nhi cũng nghe thấy đấy, khuya hôm nay ta không thể
mang em theo, nếu không Tiểu Ngọc tỷ tỷ sẽ tức giận.”
Ta không trở về phòng mình mà đi tìm Liễm, Đổng Minh đã không còn ở trên đời và dưới
bầu trời rộng lớn này. Ta không có cái gì có thể đổi lấy Sơ Ảnh từ Đạt
Ngọc. Như vậy, thay vì phải tự mình độc thân tiến đến, bị động chờ nàng
xử lý, không bằng mang theo Liễm có võ nghệ trác tuyệt ở bên người sẽ
thuận tiện cho việc ứng phó hơn, võ nghệ của những người như Đạt Ngọc
đều thấp kém, bằng với khả năng của Liễm chỉ cần ẩn nấp là được, bọn họ
nhất định sẽ không phát hiện.
Nhưng mà, Liễm lại đi vắng như cũ, ta
suỹ nghĩ một lúc, trực tiếp bước đến quân doanh, thật không ngờ, ngay
đến Nam Thừa Diệu cũng không có, nghe thị vệ đóng giữ nói, bởi vì tuyết
rơi nhiều suốt mấy ngày hôm nay, con đường thông thương với Kinh thành
đã bị phong bế, hắn đã dẫn theo Tần Chiêu và Liễm cùng với một đám quân
sĩ đi dò đường.
Mắt thấy sắc trời cứ từng chút tối xuống, giờ hợi đã sắp đến, mà vẫn không biết đến lúc nào bọn họ mới trở về.
Trong lòng hỗn loạn, thoáng lấy lại bình tĩnh, trong lúc này cũng không thể
tìm ra bút mực, nếu trở về quan phủ e rằng sẽ không kịp thời gian, vì
thế ta chỉ có thể nhắn lại với tên thủ vệ kia: “Hiện giờ Bổn cung có
chuyện quan trọng cần phải ra ngoài, nếu như Tam điện hạ và Mộ Dung Liễm tướng quân trở về, làm phiền ngươi trước tiên phải nói với bọn họ đến
Thanh Mộc Nhai tìm ta, không được mang theo người.”
——— ———————–
(1) Ngạo tuyết hàn mai
(2) Hai câu thơ trong bài Sơn Viên Tiểu Mai
山園小梅
眾芳搖落獨暄妍,
占盡風情曏小園。
疏影橫斜水清淺,
暗香浮動月黃昏。
霜禽欲下先偷眼,
粉蝶如知合斷魂。
幸有微吟可相狎,
不須檀闆共金尊。
Sơn viên tiểu mai
Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên,
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên.
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.
Sương cầm dục há tiên thâu nhãn,
Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn.
Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp,
Bất tu đàn bản cộng kim tôn.
Cành mai nhỏ trong khu vườn núi (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Chúng hoa đều rụng, chỉ mai còn
Độc chiếm khu vườn một mảnh con
Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước
Thoảng hương toả xuống động hoàng hôn
Chim sương muốn đậu thâu tầm mắt
Bướm phấn như hay đứt nỗi lòng
Gặp cảnh vui ngâm như muốn giỡn
Cần đâu ca sáo rượu thơm nồng.
Link bên dưới nếu muốn tìm hiểu thêm.
Bất luận là Nam
Thừa Diệu hay là Liễm, ta tin tưởng thế nào bọn họ cũng nhận ra sự bất
thường trong lời nói của ta, cũng sẽ biết nên làm thế nào.
Ta không
có thời gian để tiếp tục trì hoãn, lập tức cưỡi lên con ngựa được thị vệ dẫn ra từ trong quân doanh, hướng về phía Thanh Mộc Nhai, thẳng một
đường đuổi đến.
Thanh Mộc Nhai, là một sườn dốc cao khoảng chừng mười dặm ở phía nam Nghiệp Thành. Bởi vì địa hình hiểm trở, mặc dù được
nhiều người biết đến nhưng cũng ít có ai lui tới.
Rất xa, ta liền
nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt đứng trước sườn núi, thúc ngựa đến gần, một dáng người với gương mặt tiều tuỵ vẫn còn ngấn đầy lệ chính là Sơ
Ảnh. Hai tay nàng bị trói, miệng bị bịt kín không thể phát ra giọng nói, trên cổ vắt ngang một thanh trường kiếm, chỉ một mình Đạt Ngọc đứng
phía sau uy hiếp nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ta.
“Sao chỉ có ngươi, Minh chủ tử đâu? Rõ ràng ta nghe người khác nói hắn bị giam giữ
trong đại lao của Nghiệp Thành. Hiện tại hắn thế nào?” Nàng thấy một
mình ta tiến đến. Do nôn nóng, trường kiếm trên tay càng kề sát vào cổ
Sơ Ảnh, mặc dù không có tổn thương đến Sơ Ảnh, nhưng ý tứ uy hiếp lại
thể hiện rõ ràng, không cần phải nói.
“Đạt Châu cô nương và hai vị
đại ca kia cũng không cùng cô nương trở về, cho nên ngươi không cần lo
lắng, hiện giờ Đổng đại ca cũng như bọn họ đều rất tốt.”
Ta nhìn thấy vẻ khác thường trên sắc mặt của nàng chợt loé rồi biến mất, hiểu ra sự
suy đoán của mình cũng không sai, nàng trở về lần này, hơn phân nữa là
giấu Đạt Châu, một lòng chỉ muốn bảo toàn tính mạng cho người trong
lòng.
Nếu chỉ có một mình nàng, có lẽ ta có cơ hội tìm được một biện pháp song toàn.
Tay phải giấu trong ống tay áo thoáng thả lỏng, trong lòng bàn tay, kim châm phát ra ánh sáng.
Bộ Đường Hoa Châm này là do chính Tô Tu Miễn tự mình chế ra cho ta, từng chiêu từng thức, đều cầm tay chỉ điểm.
Tuy rằng đã lâu không có luyện qua, nhưng vẫn nắm chắc có thể cứu được Sơ
Ảnh, chỉ là lúc này các nàng đang đứng bên bờ vách núi, bất kỳ một sơ
xuất rất nhỏ nào cũng có thể làm các nàng đồng thời cùng sẩy chân rớt
xuống, ta không thể không đề phòng.
Mà trong lòng ta thầm nghĩ, nếu
không phải vạn