
trang điểm, váy trắng, khuôn mặt mỹ lệ lấn át đi nét lạnh
lùng kiêu ngạo, tựa như dáng vẻ ở trong trí nhớ của ta.
Ta có chút giật mình nhưng vẫn mở miệng nói: “Li Mạch cô nương?”
Bừng tỉnh từ giấc mộng, hay là, ta vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng lại không để ý đến sự ngơ ngác của ta, lập tức trao cho ta bát thuốc
nóng bỏng, trong lúc nhất thời ta không có đủ sức lực, bát thuốc kia
suýt nữa trượt khỏi tay, gắng gượng dùng sức mới giữ được.
Nàng không hề che giấu vẻ giễu cợt, thản nhiên lên tiếng nói: “Tự mình uống hết, ta không có thời gian hầu hạ ngươi.”
Vừa nói xong, liền xoay người đi về phía ánh sáng, đi được vài bước, bỗng
nhiên dừng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn ta: “Thanh tiểu thư thật có
duyên với Tà Y cốc, hai lần rớt vực đều gặp phải, thay vì phải hứng chịu nhiều chuyện rắc rối như vậy, tại sao ngươi không dứt khoát chọn cách
chết đi, ở lại trên đời này cũng chỉ tăng thêm tai vạ — bản thân ta muốn hỏi ngươi một chút, như vậy rất vui vẻ sao?”
Câu hỏi này của nàng,
vốn cũng không cần ta trả lời, vừa dứt lời, nàng liền xoay người rời đi, trong lòng nôn nóng, cũng không kịp cân nhắc quá nhiều, buột miệng
hỏi: “Hắn thế nào?”
Khoé môi xinh đẹp của Li Mạch vẽ ra một đường cong lạnh lùng như băng, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Ta nhìn khắp bốn phía, lúc này mới phát giác, bản thân đang ở trong một
hang động thiên nhiên, dưới thân lót một tấm da hổ thật dày, người được
bọc trong chiếc áo hồ cừu ấm áp, trong hang động còn đốt thêm mấy đống
lửa, nên không hề cảm thấy một chút lạnh.
Ta hơi ngửa đầu, đem bát
thuốc uống một hơi cạn sạch, sau đó liền nóng lòng muốn đứng dậy ra
ngoài, nhưng khi vừa dùng lực, tức khắc đau đớn liền truyền đến tứ chi
bách hài *bách hài: trăng xương*, không ghìm mình nổi liền nặng nề ngã
xuống, không còn nửa phần sức lực.
Trong nội tâm tuôn trào cảm giác mệt mỏi, còn có những đau buồn phiền muộn đang chờ đón ta.
Mặc dù trong lúc ngủ say, ta vẫn có thể cảm thấy một ánh mắt chăm chú mát lạnh, thì ra, không phải là mộng.
Suốt ba ngày, ta cũng không thể đứng dậy, chỉ nhìn thấy dung mạo lạnh lùng của Li Mạch.
Nàng không hề nói với ta một câu, nhưng mỗi ngày đều châm cứu trị thương cho ta, một ngày ba lượt, chưa từng gián đoạn.
Trừ lúc châm cứu, những lúc đưa thuốc và cháo nàng mới bước vào hang, vẫn
không nói một câu như trước, để xuống rồi bước đi, càng không quan tâm
xem ta có sức lực cầm được bát thuốc, hoặc là có ăn hay không
Mỗi một lần, cho dù ta không còn đủ sức lực nhưng cũng bắt buộc chính mình phải gắng gượng ngồi dậy, uống cạn bát thuốc cùng chén cháo mà nàng đưa tới, ta không thể tiếp tục phí sức cho những việc vô ích, cũng không hỏi
thêm nàng điều gì, ta biết, hiện tại việc duy nhất ta có thể làm, chính
là điều dưỡng khí lực, sau đó, ta mới có thể ra khỏi cái hang này, khi
đó ta sẽ biết rõ mọi chuyện và nhìn thấy người mà ta muốn gặp.
Ta hơi nhắm mắt lại, ba ngày, hắn không hề xuất hiện dù chỉ một lần.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, sau khi Li Mạch vừa châm cứu xong liền không nói
một lời mà rời đi, ta thử tựa mình vào vách đá đứng lên, sau đó từng
bước một chầm chậm ra khỏi cửa động.
Bên ngoài hang, một vùng trắng
tinh như bạc bao phủ lấy trời đất, bất chợt bước ra từ trong hang động u tối, nên nhất thời có phần không thích ứng với luồng ánh sáng bỗng
nhiên xuất hiện, ta khó chịu nhắm mắt lại, sau lại mở mắt ra, nhìn chăm
chú về phía trước, trước mặt là một rừng cây khô, không hề có nửa bóng
người, trên mặt tuyết chỉ còn trơ lại những dấu chân, kéo dài vào sâu
trong rừng cây.
Ta đi theo dấu chân kia, chậm rãi bước theo, tiến vào khu rừng khô cằn đó, vẫn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy ở phía
trước là vô vàn những tảng đá với muôn hình vạn trạng đang chất thành
đống, nhưng khi nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là một trận pháp đơn giản mà tinh
diệu.
Cũng may là do điều kiện hiện tại có hạn nên Tô Tu Miễn cũng
không bày ra trận pháp quá khó khăn, nếu không thì cho dù hôm nay ta có
nhìn thấy, e rằng cũng không có khả năng ra ngoài.
Cẩn thận đem cách
xếp đặt của những tảng đá kia lưu vào trí nhớ cùng tâm trí, lại nhìn xem phương hướng di chuyển, lúc này mới từ từ nhập trận, từ cửa trận, trước tiên chuyển sang hướng li vị *Quẻ Li: thuộc phương Nam*, đi về trước
năm bước, lại tìm Khôn vị tiếp Tốn Vị *Quẻ Khôn: Đất ; Quẻ Tốn: gió*, về sau bảy bước, qua Chấn vị *Quẻ Chấn: hướng Đông*, thoát ra theo sinh
môn. *Ta không biết về Bát trận đồ với Kinh Dịch gì đấy nên phần này
chỉ là tương đối thôi nhé, mặc dù đã thử tìm hiểu nhưng hem có đủ khả
năng lĩnh ngộ ^^*
Thật ra ta cũng không tốn bao nhiêu công sức, có lẽ bởi vì không thể ngừng lại bước chân nên đợi cho đến khi xuất trận, mồ
hôi đã hơi thấm ướt tóc mai, thân thể yếu ớt đến nỗi ngay chính ta cũng
không dám tin.
Ra khỏi thạch trận, ta hơi ngừng lại một chút, điều
hoà nhịp thở, tiếp tục đi về phía trước, thình lình trước mắt xuất hiện
một đầm nước sâu, trong tiết trời thiên hàn địa đống thế này mà hồ nước
vẫn chưa đóng băng, một hồ nước xanh màu ngọc bích, giống như Thư