XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325880

Bình chọn: 8.00/10/588 lượt.

rời, khoé môi cũng không tự giác mà mang theo một nụ

cười gượng không ai biết.

Ba nghìn tinh binh, hắn sớm đã định liệu tất cả chuyện này.

Thật ra ta đã sớm nghĩ đến, khi hắn lên tiếng bảo ta ở lại Mạc Bắc, khi hắn

muốn ta điểm trang rực rỡ hoa phục lộng lẫy tự mình kính rượu tiễn biệt, khi hắn nắm lấy bàn tay ta mà nói chờ hắn trở lại, ta đã có thể đoán

được.

Trong trận chiến giữa hai huynh đệ Nam gia, ta là một quân

cờ hoàn mỹ, tuỳ ý để bọn họ xoay chuyển trong tay, công kích lẫn nhau.

Bỗng nhiên liền nhớ tới mẫu thân đã từng nói một câu. Người nói, có thể đơn

sơ bình yên sống qua cả đời, chính là thời gian hạnh phúc nhất, nhưng

sống trong một gia đình như chúng ta, đó là điều không ai có thể mơ

tưởng.

Khoé môi khẽ cười chính mình, không kìm được mà có vài phần mở rộng.

Kỵ binh như bay, chỉ trong thời gian một ly trà, Nam Thừa Diệu cùng ba nghìn tướng sĩ của hắn đã vây quanh thành.

Đổng Địch đứng ở trên tường thành, giương giọng nói: “Tam điện hạ, tại hạ là Đổng Địch, mời Tam điện hạ một mình vào thành!”

Nam Thừa Diệu trong áo giáp Bạch Vũ, cưỡi “Đạo Ly Thanh Thông” đứng dưới

tường thành, tư thế oai hùng tiêu sái, hiện rõ phong thái vương giả

không chút nghi ngờ, hắn nghiêng mắt nhìn Đổng Địch, thản nhiên mở miệng nói: “Ai ra lệnh cho ngươi chờ đợi ở đây để đón bổn vương vào thành?”

Sắc mặt Đổng Địch nghiêm túc, giọng nói cứng rắn: “Không có ai cả, đây là do chính Đổng mỗ muốn mời Tam điện hạ gặp mặt!”

Nam Thừa Diệu vẫn như trước thản nhiên nhìn hắn, trong mắt không che giấu

được sự khinh miệt: “Nếu không có ý gì, ngươi lại tự mình cầm binh ngăn

cản đại quân của ta trở về, khác nào là tên tặc tử phản quốc, lại còn

vọng tưởng muốn gặp bổn vương sao?”

Sắc mặt Đổng Địch cứng đờ,

liền đẩy ta lên trước người hắn: “Tam điện hạ, ngươi nói như vậy là

không muốn để tâm đến thê tử cùng ngươi kết tóc, cùng với hàng trăm phụ

nữ và trẻ con của Nghiệp Thành phải không?”

Tuy nhiên ánh mắt của Nam Thừa Diệu lại hoàn toàn không nhìn ta, tầm mắt của hắn chậm rãi đảo qua những phụ nữ trẻ em đang khóc lóc ở trên cổng thành, nhưng khi đến

gần ta thì dừng lại.

Sau đó, giọng nói của hắn vang lên ở trong

gió tuyết đang phủ khắp đất trời, từng tiếng một, trầm ổn dứt khoát,

không khỏi mang theo sự mê hoặc lòng người và yên ổn lực lượng ——

“Các vị tỷ muội, phụ thân huynh đệ cùng phu quân của các ngươi, lúc này đều

đang ở phía sau, bọn họ đêm ngày lo lắng cho các ngươi, nhất định sẽ

không đẩy tính mạng của mọi người vào hiểm nguy mà không để ý! Lúc này,

Nam Thừa Diệu ta thề, ngay cả liều cái mạng này, cũng sẽ đoạt được

Nghiệp Thành, giúp cả nhà sum họp!”

Hắn vừa dứt lời, đã có hơn

một nửa phụ nữ và trẻ em trên cổng Nghiệp Thành tạm ngừng khóc lóc,

ngược lại là lo lắng và chờ mong, tìm kiếm thân nhân ở trong ba nghìn

quân sĩ phía sau hắn.

Mặc dù biển người mênh mông, căn bản không

thể nào tìm kiếm, nhưng các nàng nguyện ý tin tưởng, phụ thân huynh đệ

và phu quân của các nàng đang ở trong đó. Giống như một người đang tuyệt vọng, gắt gao bám lấy một chút hy vọng cùng ánh sáng đột nhiên xuất

hiện.

“Cha của Cường Tử, ta ở đây! Ngươi có thấy không, ta ở đây! Ta ở đây chờ ngươi, ngươi nhất định phải đến…”

Không biết là ai, lớn tiếng hô lên, tức khắc liền có hàng ngàn lớp sóng nổi lên.

Phụ nữ và trẻ em của cả thành, đều hướng về phía những gương mặt binh lính

không nhìn thấy rõ kia mà khàn giọng kêu to, bởi vì Nam Thừa Diệu trị

quân nghiêm minh, không hề có một tiếng đáp lại, nhưng điều này vẫn

không ngăn cản được cảm xúc bộc phát như dòng nước chảy của các nàng.

Từng lời kêu gọi kia chứa đựng bao nhiêu là tương tư cùng chờ đợi, vang vọng bên trong vùng trời vươn đầy gió tuyết của Nghiệp Thành. Thật lâu không dứt.

Đổng Địch có thể nhận ra chuyển biến bất ngờ này, mạnh mẽ

đoạt lấy thanh đao của tên thị vệ phía sau đặt lên cổ ta, dưới tình thế

cấp bách, hiển nhiên cũng không nhớ phải khống chế sức lực, lưỡi đao sắc bén kia liền để lại một vết thương thật dài trên cổ của ta.

Thật ra, ta cũng không cảm thấy đau đớn.

Đã đứng lâu ở giữa trời tuyết như vậy, ngay cả ấm lò ở trong tay cũng

nguội lạnh, thân thể ta đã cứng đờ vì lạnh, căn bản là không cảm thấy

một chút đau đớn.

Nhưng chợt nghe thấy giọng nói can đảm quyết

liệt của Liễm gọi ta, lúc này mới vô ý cúi đầu nhìn, liền phát hiện, máu tươi đỏ thẵm, trượt theo mặt đao ở trong tay Đổng gia, một đường rơi

xuống, nhỏ giọt lên mặt tuyết ở dưới cổng Nghiệp Thành, từng chút từng

chút, ánh lên màu đỏ thẵm, giống như hoa mai vừa nở, kiêu ngạo thơm

hương, rất là rực rỡ.

Có lẽ Đổng Địch cũng không ngờ sẽ làm ta bị thương, hơi hoảng sợ, buông lỏng lực cầm đao, nhưng mà thanh đao kia, ở trong mắt người khác, vẫn như trước yên ổn đặt lên cổ của ta.

“Nhị tỷ—–tỷ chờ ta—”

Liễm vừa tha thiết gọi ta, vừa như phát cuồng muốn thúc ngựa tiến lên, nhưng đúng lúc Tần Chiêu lại đứng phía trước hắn, bình tĩnh vươn tay cố gắng

ngăn cản.

Ta hơi nhắm mắt, đang định lên tiếng nói gì đó. Nhưng lại nghe thấy giọng nói của Nam Thừa Diệu giành trước một bước