XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325915

Bình chọn: 8.5.00/10/591 lượt.

o. Nhưng cũng không tránh né.

Hắn oán hận

nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, cười to thành tiếng, có mấy phần bi

thương mấy phần tàn nhẫn, “Đội quân chiến thắng trở về, nếu theo như

thông lệ, trước tiên chỉ dẫn năm trăm người vào thành, nhưng hiện tại

lại dẫn đầu ba nghìn quân, khí thế hùng hổ. Cuối cùng là vì khải hoàn

quay về, hay là vì khởi binh công thành, lời nói của Tam vương phi quả

là không sai, Tam điện hạ là người thế nào, xem ra hôm nay Đổng mỗ đã

được lĩnh giáo. Hiện tại Nghiệp Thành bị phong toả, ngay cả ruồi bọ cũng không thể ra ngoài, trong khi hắn đang ở xa ngàn dặm, mà vẫn có thể

hiểu rõ những chuyện phát sinh ở nơi này như lòng bàn tay, đúng là liệu

sự như thần, làm cho người khác không phục cũng khó! Không biết Vương

phi là cam tâm tình nguyện hy sinh mình để làm mồi nhử Đổng mỗ, hay cũng là một kẻ đáng thương bị vứt bỏ!”

Ta như cũ lẳng lặng nhìn hắn,

ánh mắt như nước, giọng nói nhu hoà: “Chuyện cho tới bây giờ, đại cục đã định, cho dù đến cùng thì Mộ Dung Thanh đóng vai gì đã không còn quan

trọng.”

Hắn thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt hiện ra nét tàn nhẫn

cùng liều lĩnh của kẻ sống trong giang hồ, “Đại cục đã định? Sợ là chưa

hẳn, Tam điện hạ hắn muốn đoạt lại Nghiệp Thành từ trong tay Đổng mỗ xem ra sẽ không dễ dàng như vậy!”

Lòng ta trầm xuống, vừa muốn mở

miệng nói gì đấy, nhưng hắn đã không chút chần chừ mà xoay người lại,

lạnh giọng lên tiếng phân phó cấp dưới: “Lập tức cho người vào thành,

đem toàn bộ già trẻ lớn bé, một nhà của các tướng sĩ tham gia đội quân

trói đến đây. Không được đả thương, nhưng, một người cũng không buông

tha!”

“Đổng gia?!” Dù đã cùng hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm, các

huynh đệ cùng chung tính mạng, nghe xong lời nói này của hắn, cũng nhịn

không được mà thốt lên hoảng sợ.

Hắn không nói tiếng nào, thanh

đao kiên quyết vung xuống, đánh lên một tia lửa trên tường đá, lá cờ to

lớn đang phất phới đón gió ở trên đầu thành liền bị cắt đứt.

Hắn

thu đao, quay đầu, ánh mắt điên cuồng và lạnh lẽo nhìn dám thuộc hạ.

Từng chữ từng chữ nói ra: “Nếu không tuân, sẽ như lá cờ này!”

Trên người của hắn, có một lực áp bức mạnh mẽ điên cuồng mà âm u, ánh mắt đe doạ, một đám thuộc hạ, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà khiếp sợ, im

lặng đi xuống cổng thành.

Ta nhìn vào bóng lưng cương nghị rộng

lớn của hắn, đáy lòng hơi lo âu, nhưng nét mặt lại bình tĩnh lạnh nhạt

lên tiếng: “Đổng gia, cho dù không đi cùng một con đường, nhưng trong

suy nghĩ của Mộ Dung Thanh, luôn luôn kính trọng ngươi, nhưng mà hiện

tại, bởi vì cái lợi cá nhân, ngươi lại muốn liên luỵ đến tất cả phụ nữ

và trẻ con vô tội trong thành sao? Phu quân, huynh đệ của bọn họ, vì bảo vệ sự an bình cho Mạc Bắc mà đẫm máu sa trường, bọn họ mỗi ngày đều chờ đợi, cuối cùng cũng trông mong được đến ngày đoàn tụ trùng phùng, nhưng hiện tại ngươi lại làm như vậy, vì sao lại tàn nhẫn như thế?”

Đổng Địch nhìn trời mà cười, tiếng cười mộc mạc mà bi thương, thật lâu không ngừng.

Hắn không nhìn ta, mà nhìn vào cái đang chậm chậm tiến đến, lờ mờ đã có thể nhìn ra đội quân, chậm rãi mở miệng nói: “Từ cổ, trung với hiếu đã khó

lưỡng toàn. Trung cùng nghĩa, cũng sẽ như vậy, nếu không có đại ân của

Thái tử điện hạ, sẽ không có Đổng mỗ của ngày hôm nay, coi như là ta phụ bạc tất cả người trong thiên hạ, cũng nhất định không phụ lòng Điện hạ! Ngay cả cuối cùng vẫn không thể vì Thái tử điện hạ mà để tính mạng của

Tam điện hạ vĩnh viễn ở lại Bắc Hồ, thì, dù ta phải liều chết cũng giúp

người trừ bỏ chướng ngại lớn nhất muốn tranh đoạt ngôi báu! Nếu Thái tử

điện hạ muốn Tam điện hạ mang trên lưng tiếng xấu vứt bỏ chính thê, Đổng mỗ dứt khoát sẽ đem tất cả phụ nữ và trẻ con của cả thành cùng nhau

buộc theo, thử xem Tam điện hạ sẽ lựa chọn thế nào, trung và nghĩa, nếu

không thể lưỡng toàn, Đỗng mỗ đơn giản chỉ cần buông tha một bên và giữ

lấy một bên, coi như, cũng không uổng phí một lần được sống!”

Ta

lạnh lùng nhìn hắn: “Vì sự trung thành ngu ngốc của ngươi, liền muốn

trăm ngàn phụ nữ trẻ con vô tội phải chôn cùng, cho dù mang theo trên

lưng tội danh thiên cổ ngươi cũng không hối tiếc sao?”

Hắn cuồng dã cười, đáp: “Đổng mỗ chỉ mưu cầu khoái hoạt, chỉ cần không thẹn với lương tâm, gánh một chút hư danh này có là gì!”

Vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn đã áp giải một đoàn phụ nữ trẻ con bước lên

cổng thành, tương phản với những nam nhân trầm mặc, thì những nữ nhân

kia đều đang kêu gào than khóc, cả cổng Nghiệp Thành, liền một cảnh thê

lương bi ai.

Ta nhìn chầm chầm Đổng Địch, từng chữ từng chữ nói:

“Đến bây giờ, Đổng gia còn có thể nói ra câu “Không thẹn với lương tâm”

sao?”

Thân thể cường tráng của hắn đột nhiên chấn động, nhưng

giọng nói vẫn cứng rắn phun ra một câu: “Đợi qua ngày hôm nay, Đổng mỗ

sẽ lấy danh tính mà tạ tội với trên dưới Mạc Bắc, đây cũng là việc phải

làm.”

Trong nội tâm của ta nặng nề thở dài một tiếng, hiểu rõ

những suy nghĩ đó đã ăn sâu vào trong người hắn, có nói thêm gì đi nữa

cũng vô ích. Lập tức không hề lên tiếng. Chỉ là một lần nữa đem ánh mắt

dời về phía chân t