
kêu la của Sơ Ảnh ở bên ngoài dần dần lui xa. Đổng gia
đứng dậy mở cửa, làm động tác mời: “Thỉnh Vương phi đến thương hội Đổng
Ký của Đỗng mỗ ở lại vài ngày, cùng nhau chờ Tam điện hạ trở về.”
Ta cười cười: “Hiện tại, không phải quan phủ của Nghiệp Thành đều nằm
trong khống chế của Đổng gia hay sao? Việc này còn cần thiết ư?”
Hắn quay đầu nhìn ta: “Vương phi vô cùng thông minh. Mà những người ở đây
lại không thể vững tâm bằng người trong thương hội Đổng Ký của ta, khó
tránh khỏi sẽ bị Vương phi thuyết phục chỉ bằng mấy câu, cho nên thỉnh
Vương phi hạ mình di giá, cùng Đổng mỗ đi một chuyến, kiện đã đứng hầu
bên ngoài cửa phòng.”
Khoé môi gợi lên như trước, trong mắt không che được sự đùa cợt: “Đổng gia nếu như đã suy tính trước sau như vậy,
lúc trước tại sao không trực tiếp giữ ta lại, phải phí nhiều công sức
như vậy là vì cái gì?”
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không
chút e dè, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt ta lên tiếng: “Thái tử điện hạ
đã căn dặn. Tính tình của Tam điện hạ gian xảo đa nghi, trước tiên cần
phải để hắn gặp được Vương phi, huống hồ, nếu ta đã dám thả Vương phi,
tất nhiên cũng nắm chắc là sẽ đem Vương phi mời về.”
Ta khẽ mỉm
cười, ánh mắt càng lạnh lùng, “Thái tử điện hạ vẫn chưa nói với ngươi,
Tam điện hạ cũng sẽ không vì một mình ta mà buông tha hết thảy những thứ trong tầm tay, càng không nói đến sẽ khoanh tay chịu trói, hắn vốn
không phải là người như vậy, Thái tử còn chưa nói với ngươi, thứ mà
không thiếu nhất ở bên người Tam điện hạ, chính là mỹ nữ như hoa. Một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân mà hắn bất đắc dĩ phải cưới vào phủ, không có tình cảm mà chỉ dựa vào quyền lợi, cho dù thế nào cũng không uy hiếp được hắn.”
Ta nhìn thấy sự dao động ở trong ánh mắt của hắn,
giọng nói càng lúc càng nhẹ nhàng khéo léo, lại ngân nga kéo dài: “Thái
tử điện hạ còn chưa nói với ngươi, Tam điện hạ tuyệt đối sẽ không vì ta ở trong tay của ngươi mà trong lòng có chút băn khoăn, ném chuột sợ vỡ
bình, ta thì không thể oán hận, nhưng mà, tình cảnh của Đổng gia các
ngươi cũng vô cùng nguy hiểm.”
“Không cần nói nữa!” Đổng gia vung mạnh tay cắt đứt lời nói của ta: “Đổng mỗ hiển nhiên biết nhiệm vụ lần
này nguy hiểm, nhưng chúng ta chính là dạng người như vậy, thân ở trong
giang hồ, mỗi ngày đều phải kiếm bạc trong khói lửa, còn sợ gì cái chết? Vương phi cũng không cần quá khiêm nhường, nếu dùng ngươi không thể uy
hiếp được Tam hoàng tử, Thái tử điện hạ sao lại phí sức mà đem ngươi từ
Thượng Kinh dẫn đến đây!”
Ta nhợt nhạt cười, nhìn Bạch Ngọc Phi
Yến bội ở trong tay, lạnh nhạt mở miệng nói: “Đổng gia vẫn không rõ sao? Tam điện hạ là người thế nào, e rằng Thái tử điện hạ còn rõ ràng hơn
chúng ta mười phần, hắn sao lại dễ dàng bị trử khử như vậy? Việc xếp đặt lần này, còn phải tốn công phí sức dụ ta, nếu như có thể uy hiếp được
Tam điện hạ thì hiển nhiên là tốt nhất, nhưng một khi không thể, nhất
định phía sau còn có một thứ lợi hại hơn việc động đến binh đao.”
Ta thản nhiên nhìn thoáng qua nét mặt hồ nghi khó hiểu của Đổng gia, nhấn
mạnh từng câu từng chữ: “Đó chính là lời đồn đãi của mọi người.”
Đổng gia hít một hơi lạnh, ta biết hắn cũng đang dần dần hiểu được, nhưng
cũng không để ý tới hắn, tự mình ảm đạm cười, cứ thế nói tiếp —–
“Ở tại Thiên gia, nếu không được lòng dân, liền không có được thiên hạ,
cho nên việc lần này dù rằng Thái tử điện hạ không diệt trừ được Tam
điện hạ. Nhưng cũng làm hắn bị nguyền rủa khi không quan tâm đến chính
thê, Tam điện hạ lại là người lãnh khốc vô tình như vậy, hiển nhiên sẽ
không thể sánh với Đông cung nhân ái càng lúc càng được lòng dân, cho
nên, hắn căn dặn ngươi trước tiên phải thả ta đến Nghiệp Thành, không
phải vì để ta trao thư tín cho Tam điện hạ, mà để mọi người ở Mạc Bắc
này đều biết ta đã đến, muốn trên dưới Nghiệp Thành đều nhìn thấy, Tam
điện hạ vì muốn bảo toàn chính mình mà từ bỏ thê tử cùng hắn kết tóc,
Tam vương phi thật sự của Nam Triều!”
Ánh mắt hắn khiếp sợ nhìn ta, thật lâu không nói nên lời.
Ta cũng nhìn vào ánh mắt của hắn, rất nhẹ rất khẽ mỉm cười một chút: “Cho
nên, trong ván cờ này của Thái tử điện hạ, cả ta và ngươi đều là vật hy
sinh.” “Vương Phi, mời dùng điểm tâm.”
Một thị nữ mặt mày thanh lệ động tác nhanh nhẹn vừa nói vừa đem thức ăn bày biện lên bàn, ta đưa mắt nhìn tới, thịt dê ướp ngũ vị hương, gân trâu
hầm, Lưu ly phổi *món nì hem bit ah*, thịt xào rau, bánh rán cuốn. Còn
có sữa ngựa nóng hổi. Ở nơi Mạc Bắc khổ vì lạnh này, lại có thể gom góp
được một bàn ăn như vầy, xem ra cũng không dễ dàng, thậm chí thức ăn còn được chú ý hơn so với thời gian ở quan phủ Nghiệp Thành.
Ta sẽ
không tuyệt thực, đó chỉ là một hành động kháng cự ngây thơ, mất nhiều
hơn được, ngoại trừ bản thân không được đi đâu và nói chuyện với người
ngoài, cũng không có việc gì mà không tự chăm sóc cho mình.
Bởi
vậy, mỗi một bữa cơm, hễ khi bọn họ đưa đến, cho dù là ta không đói
bụng, nhưng cũng bắt buộc chính mình phải ăn hết, ta không biết cái gì
đang chờ mình ở phía trước, nên nếu có thể nhất định phả