Polaroid
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325670

Bình chọn: 10.00/10/567 lượt.

là vì ta lo lắng cho an nguy của tỷ tỷ, nên vô cùng

nôn nóng, cũng không suy nghĩ nhiều mà xông vào, vì vậy đã làm ngươi bị

thương. Ngươi không chịu đánh trả, ta lại càng không thể an tâm, ta sẽ

tự đánh mình để tạ tội!”

Lời còn chưa dứt, hắn đã giơ roi ngựa

lên, không chút do dự mà kiên quyết quất lên chính cánh tay trái của

mình, lưu lại một vết thương giống hệt với tên thủ vệ kia, e rằng còn

muốn nặng hơn.

Ta gắt gao đè xuống tiếng thét kinh hãi, đau lòng

không thôi, không nhìn vào vết thương của hắn mà tiến về phía trước, cố

giữ nét mặt bình tĩnh, mỉm cười, mở miệng nói với tên thủ vệ kia: “Việc

hôm nay, ta mong rằng vị đại ca này sẽ không so đo với hắn, ta sẽ chịu

trách nhiệm.”

Tên thủ vệ kia nhìn thấy gương mặt của ta, hãy còn

nghi hoặc, bỗng nhiên nhìn về phía sau người ta, cung kính hành lễ: “Tam điện hạ, Tần tướng quân.”

Ta quay đầu lại, ý bảo Liễm bước đến hành lễ với Nam Thừa Diệu.

Ta biết là bởi vì ta, mà hắn đối với Nam Thừa Diệu luôn có ác cảm, nhưng

mà hiện tại có lẽ là do tự biết mình không đúng, nên hắn rất thẳng thắn

vừa tiến lên hành lễ với Nam Thừa Diệu vừa mở miệng nói: “Tham kiến Tam

điện hạ, lần này Mộ Dung Liễm tự tiện xông vào cấm địa, biết rõ mình

không đúng, nên nguyện ý nhận phạt.”

Nam Thừa Diệu mỉm cười thờ

ơ: “Ta trị quân từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, mặc dù ngươi

không phải là thuộc hạ của ta, nhưng đã phạm vào quân kỷ, ngay cả là đệ

đệ của thê tử ta, cũng không thể miễn phạt.”

Liễm ngay cả chân

mày cũng không nhăn lại, thẳng thắn lưu loát đáp: “Điều này là tất

nhiên, nếu như Điện hạ xử phạt, tuyệt đối Mộ Dung Liễm sẽ không phản

đối.”

Nam Thừa Diệu nhìn hắn, vẫn thản nhiên lên tiếng như trước: “Hiện tại Bắc Hồ xâm phạm đến biên cương của Mạc Bắc, dũng sĩ của Nam

Triều ta đều phải đẫm máu sa trường. Ngày quyết chiến cuối cùng cũng sắp tới, tuy nhiên trận chiến này chúng ta phải đối mặt với toàn lực của

Bắc Hồ, nhân lực vẫn còn thiếu. Liễm đệ là ái tử của Mộ Dung thừa tướng, thân thể ngàn vàng, nếu như ta phạt ngươi phải xông pha chiến trận,

không biết thừa tướng có dị nghị hay không?”

Nét mặt của Liễm đã

không giấu được thần thái hưng phấn, nhưng vẫn chỉ có thể trầm tĩnh ôm

quyền cao giọng đáp: “Ra sức vì đất nước vốn là trách nhiệm của nam nhi, phụ thân nếu biết, chắc chắn sẽ cảm tả Điện hạ đã cho ta cơ hội này.

Huống hồ Điện hạ là bậc hoàng tử chí tôn, còn xung phong đi đầu làm

gương cho binh sĩ, Mộ Dung Liễm không có lý gì mà không mặc giáp ra

trận, cùng với chư vị dũng sĩ của Nam Triều ta chống chọi với Bắc Hồ?”

Nam Thừa Diệu thoáng gật đầu, tiếp tục lên tiếng: “Ngươi thứ nhất không có

quân công, thứ hai không có kinh nghiệm chiến đấu, ta chỉ có thể sắp xếp cho ngươi bắt đầu từ vị trí binh sĩ thấp nhất, bằng không sẽ không đủ

khả năng để gánh vác. Tất nhiên, đây cũng là vị trí nguy hiểm nhất, chân chính xông pha chiến đấu, binh sĩ đi đầu. Như vậy, ngươi có nguyện ý

hay không?”

Liễm nghiêm mặt, quỳ một gối, chắp tay nói: “Mộ Dung Liễm nhận lệnh, thệ phá Bắc Hồ!”

Ánh mắt Nam Thừa Diệu thoáng chút khen ngợi, quay đầu hỏi Tần Chiêu ở bên

cạnh: “Đem hắn sắp xếp ở dưới trướng của ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Tần Chiêu ngay từ đầu vẫn trầm mặc, nghe vậy liền đưa mắt nhìn Liễm, đúng

lúc giao với tầm mắt của Liễm đang nâng lên, nhìn nhau, chậm rãi mỉm

cười.

Một người vui mừng sang sảng, duy trì lâu dài, một người lạnh nhạt sáng lạng, chỉ thoáng qua trong giây lát.

Tần Chiêu nghiêng mắt, nhìn Nam Thừa Diệu nghiêm nghị đáp: “Tạ Điện hạ, một người thế này Tần Chiêu có muốn tìm cũng không ra. Ngày phá Bắc Lỗ đã

sắp tới.”

(1) Dương Thời 杨时 đời Tống, theo học với Lí học gia

Trình Hạo 程颢. Không may Trình Hạo qua đời, ông vô cùng đau buồn, thiết

linh vị tế điện bái khóc. Và để kế tục việc học, ông bái người em của

Trình Hạo là Trình Di 程颐 làm thầy. Có một lần, Dương Thời hẹn cùng bạn

là Du Tạc 游酢 đến nhà thầy để thỉnh giáo. Khi đến nhà thầy, trời đang đổ

tuyết, gặp lúc Trình Di đang ngủ. Sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của

thầy, Dương Thời lặng lẽ lui ra ngoài cửa đợi. Lúc thầy tỉnh dậy, tuyết đã rơi dày hơn 1 xích, Dương Thời và Du Tạc đã thành người tuyết (Tống

sử – Dương Thời truyện 宋史 – 杨时传). Sự tôn kính thầy của Dương Thời và Du

Tạc, cùng với hành vi thành tâm cầu học không ngại mưa tuyết của họ đã

cảm động lòng người, và được xem là tấm gương tôn sư trọng đạo. Câu

chuyện đó trở thành điển cố “Trình môn lập tuyết” 程门立雪.

(2) Cao xử bất thắng hàn : Chỗ cao không chịu nổi lạnh. Một người nếu như

đã lên đến vị trí cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch. “Đệ cứ như vậy, bất chấp mọi thứ mà chạy đến Nghiệp Thành, việc ở Thượng

Kinh thì biết làm thế nào?” Muốn hắn nói hết những chuyện ở Kinh thành,

ta vừa giúp Liễm bôi thuốc lên vết thương trên tay trái, vừa thản nhiên

lên tiếng.

Thuốc mà ta dùng là loại thuốc trị thương có dược tính rất mạnh, Thiên Tâm Mạch Lạc tán, hắn chỉ bị thương ngoài da, loại

thuốc bình thường cũng đủ để chữa trị, nhưng mà ta cố tình muốn cho hắn

một chút giáo huấn. Thiên Tâm Mạch Lạ