
hai người
ngồi trên lưng ngựa, tạo thành thế giằng co, đang chờ thời điểm ra tay,
chính là Mộ Dung Liễm và Tần Chiêu.
Ta vội la lên: “Điện hạ sao lại không ngăn cản bọn họ?”
Ánh mắt của hắn nhìn xuống sân, thản nhiên nói: “Xem ra hắn cũng có tấm lòng thật sự muốn bảo vệ nàng.”
Dường như chỉ là một lời nói không có liên hệ gì, sau khi ta ngẩn ra một lúc lâu ta mới có phản ứng.
Xông vào cửa của quan phủ triều đình, nhất là ở nơi nghiêm cấm xâm nhập, đó
là trọng tội, nếu là ở trên kinh thành, lại gặp phải người cố ý truy cứu làm khó dễ, thì ngay đến phụ thân cũng khó bảo vệ cho hắn tránh khỏi
hình phạt.
Ta biết Liễm là vì lo lắng cho ta nên mới hành động
như vậy, nhưng lại quá không thận trọng, cố tình gây rối loạn trong quan phủ, e rằng sớm muộn gì cũng gây ra tai hoạ, cho nên nhân cơ hội này mà cho hắn chút giáo huấn cũng tốt.
Có điều, hiểu là một chuyện,
nhưng ta cũng không có cách nào mà không lo lắng, người đối mặt với hắn
chính là Tần Chiêu, đã gặp qua vô số quân địch ở trên chiến trường, uy
danh vang dội Long Phi tướng quân.
Mà Tần Chiêu cũng không biết
thân phận thật sự của hắn, có lẽ chỉ nghĩ hắn là một tên loạn thần tặc
tử nào đấy cũng không chừng, dù sao thì lời nói vừa rồi của hắn cũng vô
cùng bất kính với Nam Thừa Diệu.
Đang âm thầm lo lắng phân vân,
lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Nam Thừa Diệu một lần nữa vang
lên: “Nàng không cần lo lắng, chỉ cần không phải là lúc ở trên chiến
trường, thời điểm hai bên giao đấu không thể làm khác được, thì Mậu Lăng kiếm của Tần Chiêu sẽ không cướp đi mạng người.” Kiếm mà Tần Chiêu sử
dụng chính là một thanh “Mậu Lăng”, trông giữ sự bình yên cho lãnh thổ
rộng lớn của Nam Triều, bảo vệ ngàn vạn gia đình ở Mạc Bắc tránh khỏi
nỗi khổ của chiến loạn, cũng khiến cho các tướng lĩnh của địch quốc nghe đến phải khiếp sợ.
Mà ở trong tay Liễm cũng là một thanh kiếm
nổi danh, gọi là “Trạm Lô”, tương truyền rằng từ thời xưa, Việt Vương đã ra lệnh cho Âu Dã Tử đúc ra năm danh kiếm, trong đó “Trạm Lô” là tinh
tế nhất trong năm thanh kiếm, tập hợp tinh hoa của đất trời, khi xuất ra có thần, khi thu lại có uy, mũi kiếm có thể xuyên qua tơ lụa, chém sắt
như chém bùn, không gì có thể sánh kịp.
Thanh kiếm “Trạm lô” này, là do tổ tiên của Mộ Dung gia chúng ta nhờ vào cơ duyên xảo hợp mà có
được, vốn là truyền cho trưởng tử, nhưng thân thể đại ca suy nhược không thích hợp luyện võ, “Trạm lô” ở trong tay hắn chỉ dùng để bày trí.
Trái lại, từ nhỏ Liễm đã yêu võ đến si, nhìn thấy thanh kiếm này liền yêu
thích như bảo bối, quanh năm cứ trốn ở trong phòng của đại ca, cả ngày
sống chết đòi mượn “Trạm Lô” để múa kiếm, vào năm hắn mười tuổi, có một
lần đại ca nhịn không được mà nói đùa, ngày xưa có Dương Thời (1), quyết đứng trong tuyết cầu đạo, hay là ngươi cũng đứng ở trước cửa phòng ta
một đêm, ta sẽ đem thanh “Trạm Lô” này cho ngươi, thành toàn cho giai
thoại “Lập tuyết cầu kiếm” được không?
Vốn chỉ là lời nói đùa,
nhưng lại có người ngay lập tức bỏ đi ly sữa nóng hổi ở trong tay, không nói một lời liền chạy nhanh ra ngoài cửa phòng mà đứng.
Khi đó tiết trời rét đậm, trong kinh thành, tuyết bay đầy trời, giọt nước cũng đóng thành băng.
Đại ca hoảng sợ, vội đuổi theo ra ngoài cửa kéo hắn lại, nhưng hắn vẫn đứng trong lớp tuyết dày gần một thước, sống chết thế nào cũng không chịu
đi, đại ca luôn miệng nói hắn không cần phải đứng ở đây, sẽ lập tức đem
“Trạm Lô” cho hắn.
Chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi nhưng lại ngạo nghễ giương mi lên nói, vật mà ta thích thì nhất định phải tự mình lầy
được một cách quang minh chính đại.
Trời lạnh đất đóng băng, chỉ
một lát Liễm đã rét lạnh, đôi môi xanh tím, đại ca doạ nạt không thành,
đành phải sai người đi mời phụ thân và mẫu thân đến, mẫu thân vô cùng
đau lòng, vừa khiển trách đại ca vừa dụ dỗ Liễm, đã nói hết lời mà hắn
vẫn không nghe, quyết chí đứng một đêm để đối lấy “Trạm Lô”, phụ thân
sau khi lẳng lặng nhìn một lúc lâu, liền nói, cứ mặc nó, nam nhi của Mộ
Dung gia chúng ta thì phải như thế.
Phụ thân đã nói vậy, mẫu thân cùng mọi người trong nhà cho dù đau lòng nhưng cũng không còn cách nào
lên tiếng phản bác, chỉ có thế mang ra cho hắn chiếc áo hồ cừu thật dày
cùng một bếp lò, còn hắn thì đứng suốt một đêm giữa băng tuyết rét lạnh.
Đêm hôm đó, già trẻ trong nhà không ai có thể yên tâm mà ngủ, trời vừa sáng rõ, đại ca là người đầu tiên cầm lấy “Trạm Lô”, vừa áy náy vừa lo lắng
xông ra ngoài, khi đó, Liễm đã đông cứng đến không nói nên lời, hắn nhìn chằm chằm vào “Trạm Lô”, khoé môi gượng cười, liền nặng nề ngã xuống.
Lần đó, đã làm hắn nằm trên giường bệnh suốt một tháng, ngay cả đại phu
cũng xúc động nói, ý chí của đứa trẻ này rất mạnh mẽ, để có thể đứng một đêm giữa lúc băng tuyết ngập trời thế này, cần phải có rất nhiều sức
lực cùng nghị lực mới giữ được thanh tỉnh để không ngã xuống.
Chuyện này cho đến bây giờ, mẫu thân vẫn còn nửa vui nửa xúc động mà nhắc lại, mỗi khi nói đến, đều bảo đứa trẻ này luôn khiến người vừa yêu vừa ghét, từ nhỏ Liễm đã khôn lanh dị thường, văn tha