
o vũ lượt, tinh thông mọi
thứ, hiển nhiên cũng là niềm vui lớn nhất của phụ mẫu, nhưng mà, tính
nết lại kêu ngạo, khi tức giận thì chẳng khác nào Hỗn Thế Ma Vương, vì
vậy mà luôn là người làm mẫu thân đau đầu nhất.
Hiện giờ, ta nhìn vào bóng dáng bạch y như tuyết, tiêu sái cầm kiếm của Liễm mà không
khỏi cười khổ, nếu như mẫu thân biết được thì không biết sẽ lo lắng tức
giận đến nhường nào.
Đang nghĩ ngợi thì thấy ánh kiếm ở phía xa
chợt loé, “Trạm Lô” ra trước, sau đó là một âm thanh vang giòn, tiếng
“Mậu Lăng” nghênh chiến.
Trong thời gian ở cùng với Tô Tu Miễn,
mặc dù ta không học kiếm, nhưng lại từng xem hắn luyện kiếm, hắn mỗi khi ra chiêu thì đều giảng giải cặn kẽ cho ta, một thời gian dài, dù rằng
ta không biết cách dùng, nhưng vẫn có thể nhìn ra chiêu thức.
Từ
nhỏ Liễm đã bái một vị danh sư làm thầy, chịu qua khổ luyện, từng chiêu
từng thức, đều vô cùng tinh xảo, phóng khoáng mà linh động, nhìn qua tựa như một con Kinh Long thật sự. Còn kiếm pháp của Tần Chiêu thì đơn giản hơn nhiều, không có bất kì một chiêu thức đặc sắc xinh đẹp nào, nhưng
kiếm thế lại trầm ổn, gọn gàng, khó mà chế ngự.
Hai người đều
dùng kiếm tốt, nên trong khoảng thời gian ngắn, “Mậu Lăng” cùng “Trạm
Lô” khó mà phân thắng bại, các tướng sĩ đang vây xung quanh đều mang
theo nét mặt kinh ngạc cùng khâm phục, mà đôi mắt của Nam Thừa Diệu
dường như cũng phát sáng đôi chút, ý nói cao xử bất thắng hàn (2), cuối
cùng cũng tìm được một đối thủ tương đương. (đang nói đến Tần Chiêu và
Liễm nhe)
Không biết đã qua bao lâu, đám đông đang vây xung quanh cũng không kìm được mà thấp giọng hô lên, “Trạm Lô” của Liễm đâm vào
cánh tay trái của Tần Chiêu, còn mũi kiếm “Mậu Lăng” thì nhắm thẳng vào
cổ họng Liễm.
Liễm hơi ngẩn ra, còn Tần Chiêu thì đang chậm rãi thu hồi kiếm.
Ta đợi không được nữa liền cất bước chạy xuống sân, Nam Thừa Diệu cũng
không ngăn cản, khi ta vừa tiến vào sân đã nghe thấy giọng nói trong
trẻo dứt khoát của Liễm: “Là ta thua.”
Tần Chiêu xé xuống một góc áo băng lấy vết thương ở trên vai, thản nhiên lên tiếng: “Ngươi chỉ là
thiếu kinh nghiệm thực tế, không liên quan đến kiếm pháp cao hay thấp.”
Trên nét mặt của Liễm không có chút buồn phiền, mà còn mơ hộ hiện ra vài
phần vui sướng, giọng nói một lần nữa trong trẻo vang lên: “Thua chính
là thua, không thể nói thêm điều gì. Đáng lẽ là ta nên dừng lại, nhưng
hiện tại ta phải tìm tỷ tỷ của ta, đã mạo phạm, sau này Mộ Dung Liễm sẽ
đến thỉnh tội.”
Vừa nói xong, vừa định nâng “Trạm Lô” đi vào bên trong, ta vội vàng lên tiếng gọi hắn: “Mộ Dung Liễm.”
Hắn nghe thấy giọng nói của ta, đột nhiên quay đầu, sau khi nhìn thấy một
thân nam trang của ta, vốn là ngây người ra một lúc, nhưng sau đó liền
cười vang thành tiếng, nét mặt căng thẳng lúc đầu cũng chầm chậm thả
lỏng.
“Cười cái gì, còn không nhanh xuống ngựa, nhìn xem tai hoạ
mà đệ gây ra đi, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn tuỳ hứng như một đứa
trẻ?”
Ta vốn định vờ như tức giận, nhưng lại nhìn thấy trên người hắn phủ đầy gió bụi cùng với nét mặt không giấu được mệt mỏi, đáy lòng
liền mềm nhũn, những câu trách mắng cũng không thể tiếp tục nói ra.
Hắn đi đến nơi này, không ngại ngàn dặm xa xôi, còn liều lĩnh xông vào quan phủ của Nghiệp Thành, tất cả đều vì lo lắng cho ta.
Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó mới hoàn toàn thả lỏng, cười nói:
“Hoàn hảo tỷ không xảy ra chuyện gì, cũng không uổng ta đây thúc ngựa
chạy mấy ngày mấy đêm.”
Ta nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì, nắm tay hắn, nói nhỏ: “Đi thôi, trước tiên ta đưa đệ đi gặp Điện hạ.”
Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì, nét mặt nghiêm túc: “Nhị tỷ, chờ ta một lát.”
Ta không hiểu, hắn cũng đã nới lỏng tay mà đi về phía Tần Chiêu.
Liễm lấy ra một bình sứ nhỏ từ bên hông ném cho Tần Chiêu, cao giọng nói:
“Đây là Tử Ngọc thanh phục cao, là thuốc trị thương thượng hạng, nếu
không phải vì ngươi hạ thủ lưu tình, thì đáng lẽ người dùng phải là ta,
cho nên cái này cho ngươi.”
Tần Chiêu nắm lấy bình sứ trong tay, cũng không làm ra vẻ ta đây không nhận, thản nhiên ôm quyền cảm tạ.
Trong mắt của hai người, đều có ánh sáng tán thưởng lẫn nhau mơ hồ thoáng qua.
Liễm nhìn thấy hắn nhận lấy, mỉm cười, cử chỉ phóng khoáng bước ra cửa ngoài của nha môn.
Các tướng sĩ vây chung quanh, tuy là vẫn không biết thân phận của ta và
Liễm, nhưng thấy ta từ trong nhà đi ra, còn Tần Chiêu thì không tiếp tục ngăn cản Liễm, trong một thoáng liền có chút do dự, không biết nên làm
thế nào cho phải.
Tần Chiêu thoáng gật đầu, khoát tay, ý bảo bọn
họ lui xuống, còn Liễm thì lập tức đi đến bên cạnh một người tay đang
chảy máu, trịnh trọng ôm quyền hành lễ.
Ta nhận ra người kia,
chính là tên thủ vệ bên ngoài cửa nha môn Nghiệp Thành ngày đó đã ngăn
cản ta và Sơ Ảnh, tâm tư không khỏi trầm xuống, hiểu ra vết thương ở
trên người hắn hơn phân nửa là do ngăn cản Liễm, rồi bị tên tiểu Ma
Vương kia vung roi ngựa gây ra thương tích.
Nhanh chân chạy đến
vài bước, chỉ nghe thấy Liễm thẳng thắn thành tâm nói với người nọ: “Vị
đại ca này, lúc nãy