XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325574

Bình chọn: 7.00/10/557 lượt.

cũng không lúng túng, chỉ là lặng lẽ hạ xuống ánh

mắt, vẫn như trước không nói lời nào, trầm mặc vươn tay đỡ Sơ Ảnh.

Sơ Ảnh dưới sự giúp đỡ của hắn mà ngay lập lức vững vàng ngồi trên lưng

ngựa. Tần Chiêu xoay người dắt “Trục Phong” đến, ta nhẹ nhảy lên. Đợi

cho đến khi ngồi an ổn mới phát hiện Tần Chiêu vẫn đang đứng trước ngựa, chưa kịp thu hồi cánh tay phải.

Không khỏi có chút xấu hổ nhìn hắn mỉm cười.

Hắn nhìn ta, bỗng nhiên khoé môi vẽ ra nụ cười rất nhạt, không biết là đang cười ta hay là cười chính hắn, nụ cười kia lại như áng mây ở dưới ánh

trăng. Trong nháy mắt liền thấp sáng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Ta mỉm cười. Khi cẩn thận nhìn lại thì đường cong nhàn nhạt trên vành môi

của hắn đã sớm biến mất, không lưu lại một chút nào, cũng như áng mây,

lướt qua trong phút chốc.

Hắn xoay người, nhanh nhẹn phi thân lên ngựa của mình, trầm mặc chờ ta ra hiệu xuất phát.

Ta khẽ mỉm cười gật đầu, vì thế ba người liền thúc ngựa chầm chậm đi về phía quan phủ của Nghiệp Thành. “Vương phi không ngại ngàn dặm xa xôi đuổi đến Nghiệp Thành, không phải là thật sự muốn ‘tống biên y’ cho ta đấy chứ? Hiện tại cũng là vì ‘độc khởi’ cùng ‘không thủ’ mà tương tư đến hao gầy. Thật sự là làm ta rất đau lòng.”

P/s: Ta để nguyên văn Hán Việt những từ được trích trong bài thơ. Xem lại bản dịch thơ của ta để hiểu rõ nghĩa nhe.

Vào bên trong quan phủ củaNghiệp Thành,NamThừa Diệu hiện đang đề bút lên

những công văn, nghe thấy tiếng bước chân của ta, cũng không ngẩng đầu

lên, nhưng mà vành môi lại hiện lên đường cong thản nhiên, tiếng cười

vang lên.

Mặt ta ửng đỏ nhưng vẫn cố giữ vững bình tĩnh, mỉm cười nói: “Điện hạ đừng tiếp tục đùa cợt ta, ngay cả đến tiền thuê phòng còn không trả được, nếu như có biên y thì sớm cũng đã không còn.”

Hắn mỉm cười buông bút, vừa ra hiệu ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa

lười biếng cười nói như trước: “Như vậy là đang trách ta đến quá muộn.”

Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, ngay lập tức lựa chọn không tiếp tục tranh luận,

nhìn quanh nơi này, không lớn, giường cũng rất đơn giản, lúc này mới chú ý đến căn phòng mà hắn đang ở, nếu như so với gian phòng của Sơ Ảnh thì mặc dù có lớn hơn một chút nhưng những vật dụng bày trí ở bên trong

cũng không quá khác biệt, nếu như so với tẩm điện Khuynh Thiên Cư ở Tam

vương phủ, mà dùng bốn chữ “Vân nê chi biệt” (khác nhau một trời một

vực) sợ rằng cũng không thể khái quát hết được.

Có điều, hắn vốn

là một người ưa thích sự tinh xảo, vật dụng đều phải là thứ tốt nhất

thiên hạ, nhưng khi ở một nơi thế này, lại tựa như không hề để ý, phong

thái phóng khoáng nhàn nhã, giống như đang ở bên trong lầu quỳnh gác

ngọc.

Hắn nhận ra ánh mắt đánh giá cả gian phòng của ta, cũng

không nói gì, mỉm cười nâng ly rượu uống cạn, ta nhận ra hương rượu này, chính là rượu trắng của “Bán Khê”. Không khỏi mỉm cười hỏi: “Nếu như

không phải là loại rượu lâu năm như Trạng Nguyên Hồng thì điện hạ sẽ

không uống hay sao? *sẽ bổ sung một bài về lịch sử cũng như truyền

thuyết của rượu Trạng Nguyên Hồng*

Hắn miễn cưỡng cười nói: “Đó

là lúc ở kinh thành, còn khi dẫn binh đi hành quân, đừng nói là rượu

trắng của ‘Bán Khê’, đến ngay cả nước lẫn với cát sỏi ta cũng đã uống

qua. Chẳng qua là khi về lại dưới chân thiên tử, hiển nhiên là ta phải

vui mừng mà hưởng thụ, hơn nữa, còn có thể giúp những tên nhàn rỗi kia

tìm chút chuyện thị phi mà khấy động, nếu không thì chẳng phải bọn họ sẽ rất buồn tẻ hay sao?”

Ta khẽ cười, vừa che mắt người đời vừa khiến bản thân được vui vẻ thoải mái. Thật sự là hắn chưa từng bạc đãi chính mình.

Vừa nghĩ vừa lấy ra phong thư cùng cây sáo từ chiếc túi tơ mang theo bên

mình, bất giác thu lại ý cười, chỉ nhẹ giọng nói: “Điện hạ nhìn xem.”

Hắn nhận lấy, đầu tiên tuỳ ý xoay tròn cây sáo kia một chút, không cảm thấy có điều gì khác thường, liền buông xuống nhìn tới phong thư, đọc qua

bức thư bị niêm phong, thần sắc không chút biến đổi, ngay đến nụ cười

thản nhiên ở trên vành môi vẫn còn hiện diện, nhưng mà trong đáy mắt lại tối tăm u ám. Lạnh lẽo như ánh sao, không thể nào đọc được cảm xúc thật sự của hắn.

Hắn nhìn rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền xem

xong, mặc dù bên môi vẫn là ý cười thờ ơ, nhưng đôi mắt u ám kia lại

không hề chớp mắt mà khoá chặt lên người ta: “Bức thư này Vương phi có

được từ đâu, chữ viết lại xinh đẹp như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể luyện được, sợ rằng không có một ai trong đội quân của ta có

thể viết được.”

Ta biết chữ viết của mình rất tốt, bởi vì đã phải khổ công học theo thư pháp của Tô Tu Miễn, nguyên gốc thì đó là kiểu

chữ vô cùng xinh đẹp mềm mại ẩn chứa một khí khái kiên cường ở bên

trong, tuy rằng ta không học được nét bút phóng khoáng tươi đẹp như đoá

hoa đang nở kia, nhưng mà nếu so với trước kia thì nét chữ phong thần

phiêu dật sợ rằng cũng không thể sánh bằng.

Điều này vốn không có gì để giấu giếm, vì thế ta nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, bình tĩnh

lên tiếng, đem chuyện tình từ đầu đến cuối nói qua một lần, ngoại trừ

không đề cập đến tình cảm của Diễm nhi đối với hắ