pacman, rainbows, and roller s
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324920

Bình chọn: 9.00/10/492 lượt.

a đối phương phỉ nguyệt?

Lưu thủy bản tự đoạn nhân tràng, cựu băng quy lai thương mã cốt.

Biên đình tiết vật dữ hoa dị, đông tản thu sương xuân bất hiết.

Trường phong tiêu tiêu độ thủy lai, quy nhạn liên liên ánh thiên một.

Tòng quân hành, quân hành vạn lý xuất long đình, đan vu vị kiều kim dĩ bái, tương quân hà xử mịch công danh! “Dường như tỷ tỷ đã nhìn ra mọi việc, thế không muốn biết vì sao Diễm nhi lại hao tâm tổn sức tìm kế mời tỷ đến sao?”

Trong tẩm điện rộng lớn, hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có ta với nàng, mà giọng nói

của Diễm nhi lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, tựa như hơi thở của Mạn Đà La. (1) *loài hoa đẹp, có dược tính nhưng độc*

“Nếu muội muốn

gặp ta chỉ cần cho người đưa tin là được, chuyện có đáng gì?” Ta nhìn

vào đôi má lúm đồng tiền như hoa của nàng, lẳng lặng lên tiếng, “Hà cớ

gì phải để Ám Hương chịu khổ như vậy.”

Nàng lạnh nhạt nở nụ cười, “Ở Đông Cung có nhiều ánh mắt như vậy, nếu ta phái người đi mời tỷ, cho dù chỉ là một khắc thôi thì từng lời từng câu giữa chúng ta đều sẽ

truyền tới tai của Thái tử điện hạ, cho nên ta chỉ có thể đợi tỷ chủ

động đến thăm ta. Nhưng mà ta không thể tiếp tục đợi thêm ngày nào nữa,

vả lại tình thế trước mắt cũng không cho phép ta chờ đợi, như vậy chỉ có thể nhờ vào bệnh tình của Ám Hương để mời tỷ, vừa thực hiện được mục

đích vừa không chút sơ hở, sẽ không có bất cứ kẻ nào nghi ngờ.”

Ta nhìn nàng, thản nhiên mở miệng, “Nàng chẳng qua cũng chỉ là một đứa

trẻ, muội để nàng phải chịu khổ như vậy không cảm thấy áy náy hay sao?”

Diễm nhi vẫn nở nụ cười lạnh nhạt như trước, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Tỷ tỷ, tỷ là đang hiểu lầm ta. Đúng, chủ ý là do ta nghĩ ra,

nhưng lại do chính Ám Hương tự ngâm mình một đêm trong làn nước lạnh

giữa tiết trời sương giáng này, mới dẫn đến sốt cao không giảm. Ta mời

Thái y, tất nhiên là để già trẻ trong Đông cung đều biết bệnh tình của

nàng, nhưng lại chính nàng ấy không chịu uống thuốc của Thái Y viện, ban đêm cũng không đắp chăn khi ngủ, nên bệnh tình mới trở nên thế này.

Nàng nói với ta, thế này thì chắc chắn Sơ Ảnh sẽ xin tỷ đem nàng ấy đến

phủ Thái tử để thăm nàng, khi đó ta liền có thể gặp tỷ.”

Ta thoáng giật mình, nhịn không được khẽ thở dài, “Nàng chỉ là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi.”

Diễm nhi cười cười, “Cho nên ta mới nói tỷ là thật sự yêu thương Sơ Ảnh,

cũng vì vậy mà nàng ấy vẫn có thể gìn giữ được bản tính thật sự của

mình.”

Ta nhìn nàng, đều là tỷ muội cùng phụ mẫu sinh ra thế

nhưng ta cảm thấy bản thân chưa từng hiểu rõ nàng, dung mạo kia đã từng

rất quen thuộc, nhưng bây giờ nhìn lại, không ngờ xa lại như thế.

“Thế thì, muội hao tâm tìm cách mời ta đến đây như vậy, cuối cùng là muốn nói gì với ta?”

Qua một lúc lâu, ta nghe thấy giọng nói của mình, bình tĩnh không hề dao

động, toàn bộ những chán nản phiền muộn đều được giấu giếm rất tốt,

không chút dấu vết.

Nụ cười của nàng nhạt dần, im lặng nhìn ta,

sau mới khẽ hỏi: “Tam điện hạ rời khỏi kinh thành cũng đã hơn mười ngày, hiện tại Nhị tỷ có biết hắn ở đâu không?”

Lời nói tuy rất nhẹ,

nhưng ta có thể cảm nhận được rõ ràng ở trong đó còn có điều không đúng, ta không hề nháy mắt mà nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, lên tiếng đáp: “Quan ải cách trở, thư từ khó khăn, ngoại trừ cứ mỗi năm ngày sẽ có thư tín từ biên cương báo tin bình an của Điện hạ thì ta cũng không nhận

được bất kì tin tức gì của hắn, theo như lộ trình, có lẽ là đã đến U

Châu.”

“Không, là Lương Châu.” Diễm nhi hơi nhắm mắt lại, cũng

không để ý xem ta sẽ giật mình kinh hãi thế nào, lập tức đứng dậy, đi

đến trước cửa nhìn xem xung quanh, xác định bốn bề đều vắng lặng mới

bước đến bên giường, từ trong một hốc tối được giấu kín lấy ra một xấp

giấy. Nàng đem mảnh giấy giao cho ta, cũng không nói gì, trong đôi mắt

xinh đẹp đó sự tĩnh mịch lặng lẽ lưu động.

Ta biết nàng hành động và nói như vậy là có lý do nên cũng không hỏi nhiều, lập tức tiếp nhận

mảnh giấy từ trong tay nàng, cẩn thận đọc xuống. Càng đọc ta lại càng

kinh hãi, không thể khống chế được cảm giác ớn lạnh đang dần lan tràn.

Ta đem mảnh giấy trả lại cho nàng, nàng nhận lấy, đặt lên ngọn lửa đèn

cầy, đem nó đốt thành tro tàn, liền nói nhỏ: “Vì muốn đưa cho tỷ tỷ xem

nên Diễm nhi mới mạo hiểm lưu lại cho đến hôm nay, hiện tại cũng có thể

an tâm.”

Ta bình tĩnh nhìn nàng, rất tĩnh táo hỏi nàng: “Liên

quan đến sự sống còn của cả một đại quân, lộ trình hành quân tuyệt đối

là chuyện quân sự cơ mật, hơn nữa cũng sẽ không được ghi lại trên giấy,

ngay cả những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng đều không được nói đến một cách

chi tiết nói chi là được viết bằng bút mực. Muội làm thế nào mà biết

những việc này?”

“Đây cũng là lý do vì sao mà ta không từ một thủ đoạn nào mà tìm cách kéo tỷ tới đây.” Đôi mắt xinh đẹp của Diễm nhi

nhìn ta không rời, gằn từng tiếng mà nói: “Nội dung trên mảnh giấy này,

đều là thông tin tình báo mỗi ngày của Thái tử, ta không biết làm sao mà hắn có được, nhưng không có lúc nào là hắn không trông mong.”

“Nếu như đây là chuyện cơ mật, sao hắn lại để muội biết được?” T