
ánh mắt
nhòn ngó như vậy, lễ nghi phép tắc lại càng không thể qua loa, chúng ta
đã gả vào Thiên gia, buộc phải như vậy.
Diễm nhi nhìn thoáng qua
sắc mặt của Sơ Ảnh đang đứng phía sau người của ta, mở miệng nói nhỏ:
“Nhị tỷ vừa tới quý phủ, hay là trước tiên cùng Diễm nhi đến Thuỵ Hoàng
Lâu nghỉ một lát, sau đó ta sẽ đưa tỷ đi dạo xung quanh.”
Ta mỉm
cười gật đầu, đi theo nàng ra khỏi chính điện, nói vài chuyện linh tinh
dọc trên đường đi, chỉ một lát đã tới Thuỵ Hoàng Lâu.
Danh tự
tráng lệ, nhưng kiến trúc lại không quá xa hoa, vẫn là phong cách mộc
mạc trầm thấp của phủ Thái tử. Nếu như đem đi so sánh với Tam Vương phủ
thì cũng không quá đáng khi nói Tam vương phủ là Bồng Lai Tiên Cảnh.
Nhưng mà không biết, đó có phải là do Nam Thừa Diệu cố ý để người đời nhìn
thấy. Vào Thuỵ Hoàng Lâu, lập tức liền có nha hoàn mang trà bánh hoa quả lên, đợi cho các nàng xếp đặt xong, Diễm nhi nhẹ lời căn dặn, “Được
rồi, các ngươi lui xuống trước đi, để tỷ muội ta nói chuyện riêng với
nhau.” Bọn nha hoàn liền đáp ứng rồi lui xuống, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Sơ Ảnh thấy trong phòng chỉ còn ta và Diễm nhi, liền bất chấp mọi thứ mà
vội vàng hỏi: “Diễm tiểu thư, Ám Hương thế nào? Hiện tại nàng đang ở
đâu? Bệnh tình ra sao? Có nặng hay không?”
Diễm nhi nhìn nàng, khẽ cười, “Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, muốn ta trả lời câu nào trước?”
Mặt Sơ Ảnh đỏ lên, nhưng vẫn nôn nóng mở miệng nói, “Diễm tiểu thư, người dẫn ta đi thăm nàng được không?”
Diễm nhi nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cười nhẹ: “Nàng không có gì đáng
ngại, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta đều là người một nhà, có thể gìn giữ được tình cảm chân tình như trước thật tốt, xem ra Nhị tỷ cũng yêu
thương ngươi thật lòng, bảo hộ ngươi tốt như vậy.”
Sơ Ảnh ngẩn
ra, trong lòng ta khẽ động, đang định mở miệng nói điều gì đó, Diễm nhi
đã muốn đi ra bên ngoài, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi thăm Ám Hương.”
Sơ Ảnh vội đi theo, ta cũng theo sát phía sau, bước vào một căn phòng sáng sủa sạch sẽ lại đơn giản, có người đang nằm trên giường, chính là Ám
Hương.
Hai gò má Ám Hương đỏ bừng, nhìn qua có vẻ là bị sốt cao
không giảm, thần trí vẫn còn tỉnh táo, thấy chúng ta bước vào định ngọ
ngoạy đứng dậy, “Thanh tiểu thư, tỷ tỷ, đã khiến mọi người lo lắng…”
Sơ Ảnh vừa nhìn thấy cảnh tượng này, định xông lên trước, nhưng Diễm nhi
đã nhanh hơn nàng một bước, tự mình đỡ Ám Hương nằm xuống, kéo chăn lại
cho nàng, “Thân thể của ngươi còn đau ốm, không cần, đều là người trong
nhà, Nhị tỷ và tỷ tỷ của ngươi sẽ không để bụng chuyện này.”
Ám
Hương nghe lời nằm xuống, Sơ Ảnh bước đến nắm lấy tay nàng, có lẽ vì cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia mà nàng không kiềm được nước mắt,
“Muốn hù chết tỷ tỷ sao, vì sao lại không cẩn thận như vậy, nóng đến thế này, đã mời đại phu xem qua chưa? Có uống thuốc không? Trên người còn
thấy khó chịu ở đâu không?” Ám Hương nhu thuận gật đầu.
“Tiểu thư thương muội, nên đã đặc biệt cho gọi Thái y ở trong cung đến xem bệnh,
tỷ tỷ không cần phải lo lắng, muội đã uống thuốc sẽ nhanh khỏi thôi, chỉ cần mấy ngày nữa là hoàn toàn khoẻ mạnh.”
Sơ Ảnh gật gật đầu, cố gắng kiềm nén dòng nước mắt, nhưng vẫn không thể nào chịu được sự
thương tâm, nắm lấy bàn tay muội muội, lên tiếng nói, “Nhưng mà tại sao
vẫn sốt cao không giảm thế này?”
Diễm nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt
bình thản nhìn cảnh này, không hề tiến lên an ủi nhưng cũng không cản
trở, ánh mắt buông xuống tựa như có chút xúc động cùng với lo âu, không
biết là đang suy nghĩ điều gì.
Ta khẽ thở dài, kéo người Sơ Ảnh,
“Được rồi, đừng khóc, dáng vẻ này của em không phải sẽ càng khiến Ám
Hương đau lòng thêm hay sao? Nếu như là phát sốt, lại được Thái y khám
và kê đơn thuốc, chắc chắn sẽ không có việc gì. Hạ sốt cần phải có thời
gian, em không nên quá lo lắng.”
Sơ Ảnh quay đầu nhìn ta, “Thật vậy sao?”
Ta dịu dàng khích lệ nàng, “Thật sự, nếu em vẫn còn chưa yên tâm, ta sẽ bắt mạch cho nàng, được không?”
Nàng không ngừng gật đầu, đem tay Ám Hương giao cho ta, ta mỉm cười, đưa
ngón tay đặt lên mạch tượng của nàng, tập trung tư tưởng.
“Tiểu thư, tiểu thư, thế nào? Rốt cuộc là có nặng không?” Thấy ta một lúc lâu vẫn không nói gì, Sơ Ảnh lo lắng mở miệng hỏi.
Ta ngừng lại một lát, nhìn Ám Hương khẽ hỏi, “Theo như mạch tượng của
ngươi, có thể đã bệnh được ba bốn ngày, đúng không? Cơn sốt này vốn dĩ
là đã hết, hơn nữa lại được Thái y kê đơn, cho dù không thể khoẻ mạnh
hoàn toàn thì bệnh cũng không thể càng ngày càng nặng như thế này
_____ngươi vốn không hề uống thuốc có phải không? Cho nên bệnh tình mới
trở nên thế này.”
Gương mặt Ám Hương đỏ bừng, rõ ràng là do hoảng sợ, ánh mắt của nàng lướt nhẹ về phía Diễm nhi đang trầm mặc đứng bên
cạnh, sau đó liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhận lấy giọng nói trách
móc đau lòng đến tột đỉnh của Sơ Ảnh.
“Cái gì, muội không uống thuốc? Vây thì làm sao có thể khỏi bệnh?”
Ám Hương đưa tay ôm lấy cánh tay của Sơ Ảnh, tuy là làm nũng, nhưng trong
đáy mắt ẩn giấu sự áy này, “Tỷ tỷ, tỷ cũng không phải không biết, từ nhỏ muội đã sợ thuốc đắ