
thật sự biết y thuật, vừa rồi ta còn tưởng rằng tẩu vì lo lắng cho Tam ca ca, nên
mới lấy cớ tiến cung!”
Ta khẽ cười: “Công chúa thật biết đùa, Điện hạ ở trong cung an dưỡng, mọi chi tiêu ẩm thực đều do phụ hoàng quan tâm
xem xét, sao ta có thể lo lắng đây?”
Đôi mắt sáng của Ý Dương công
chúa khẽ động, nũng nịu cười nói: “Tam tẩu tẩu thật là biết nói chuyện,
chỉ có điều, Hi nhi nói lo lắng ở đây cũng không đơn giản là chuyện chi
tiêu ẩm thực!”
“Cửu muội.” Nam Thừa Diệu thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt lại càng lạnh nhạt, nhìn không thấy một chút cảm xúc dư thừa nào.
Ý Dương công chúa che miệng cười: “Không nói, không nói, để Tam ca ca tự mình giải quyết đi.”
Vừa nói xong, liền nhìn về phía Đỗ Như Ngâm nói: “Ngâm Ngâm, còn ngẩn người ở đó làm gì, không mau lại đây gặp Tam tẩu tẩu của ta.”
Đỗ Như Ngâm
nghe vậy, chầm chậm bước đến, nhẹ nhàng hạ bái với ta, đoan chính tao
nhã cúi người thi lễ: “Dân nữ Đỗ Như Ngâm tham kiến Tam Vương phi.”
Ta khẽ cười: “Đỗ cô nương không cần đa lễ.”
“Tam tẩu tẩu còn nhớ Ngâm Ngâm sao?” Ý Dương công chúa mỉm cười hỏi.
Ta vẫn hờ hững nở nụ cười như trước: “Đêm đó, ở trên Thanh Hòa điện, hình
ảnh Đỗ cô nương nhẹ múa Chiếu Ảnh vũ như vẫn còn mới mẻ trong kí ức, sao có thể không nhớ đây.”
Ý Dương công chúa mỉm cười híp mắt, mở miệng
nói: “Ngâm Ngâm không những nhảy múa rất đẹp, Tam tẩu tẩu cũng biết, Tam ca ca của ta là người luôn chú ý xoi xét mọi việc, những cung nữ trong
Dục Thuận điện kia sao có thể hầu hạ được, trong khoảng thời gian này
đều là do Ngâm Ngâm tận tâm hầu hạ.”
Ta hít một hơi thật sâu, nụ cười càng ngày càng đoan chính thanh nhã, nhẹ lời nói với Đỗ Như Ngâm: “Lúc
đến Dục Thuận điện, ta cũng đã nghe qua, đang nghĩ phải tìm một cơ hội
cảm tạ Đỗ cô nương thật tốt, trong cung còn có quy cũ, nên ta cũng không dám tùy tiện tiến cung, nhưng lại lo lắng cung nữ bên người hầu hạ điện hạ không vừa lòng, cũng may nhờ có Đỗ cô nương gánh vác.”
Ý Dương
công chúa không nói gì, tuy là mỉm cười, nhưng ánh mắt khi nhìn ta bất
giác trở nên thâm sâu hơn, ta nhắc đến quy cũ, mặc dù Đỗ Như Ngâm là do
nàng đưa vào cung nên cũng không có ai nói điều gì, nhưng nếu cứ thường
xuyên như thế, đến cùng vẫn là không hợp với phép tắc, dù rằng lời nói
của ta rất nhẹ nhàng ân cần, nhưng cũng có ý ám chỉ việc nàng ta nâng đỡ Đỗ Như Ngâm ngược lại còn khiến bản thân trở nên thấp kém, giống như
một câu vô ý nhưng cũng tỏ rõ chẳng qua ta xem nàng ấy chỉ như một cung
nữ mà thôi.
Đỗ Như Ngâm khẽ hạ ánh mắt, nhẹ nhàng đáp: “Vương phi nói như vậy, dân nữ thật sự sợ hãi, những việc dân nữ làm đều là chuyện
nhỏ, sao có thể gánh vác nỗi lời cảm tạ từ trong kim khẩu của Vương
phi.”
Ta khẽ cười, đang định lên tiếng, Ý Dương công chúa đã tranh
trước một bước, cười nói: “Đã lâu không thấy Ngâm Ngâm nói chuyện câu nệ như vậy, thật là khó chịu, Tam ca ca huynh nói xem có phải vậy không?”
Tuy là nàng hỏi Nam Thừa Diệu, nhưng cũng không chờ hắn trả lời, lập tức
lên tiếng: “Theo ta thấy, ngươi với Tam tẩu tẩu của ta cũng không kém
nhau mấy tuổi, không bằng gọi nàng ‘Tỷ tỷ’ đi, dù sao thì mấy ngày nữa . . .”
Lời nói của nàng càng lúc càng nhẹ, giọng nói cũng ngày càng
mập mờ, cuối cùng khẽ ngân nga một chút, đôi tay ngọc nhẹ che lên môi,
nở nụ cười có ý sâu xa. Trên đường từ trong
cung trở về Vương phủ, ta vẫn luôn trầm mặc, có lẽ vì nhìn thấy nét mặt
của ta không bình thường, Sơ Ảnh lo lắng nhìn ta, vài lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, muốn hỏi nhưng lại không dám, ta biết nàng là đang lo lắng cho ta,
nhưng mà vào lúc này, thật sự ta không có tâm tình mà trấn an nàng, cũng không muốn tiếp tục ép buộc bản thân duy trì nét mặt tươi vui.
Thẳng một mạch trở về Tam vương phủ, vào Mặc Các, Tầm Vân đã phái người
truyền bữa trưa đến, các món ăn rất phong phú, phần lớn đều là những thứ ta thích ăn, cũng không biết từ lúc nào thì nàng dò hỏi ra, nhưng đã
bắt đầu để tâm nhớ kỹ khẩu vị của ta, tuy nhiên hôm nay nàng dụng tâm
chuẩn bị thế này lại là uổng phí.
“Tiểu thư, sao người không ăn gì?
Ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, bằng không, uống một ít cháo hạt thông đi, có được không?” Sơ Ảnh thấy ta bảo kẻ dưới thu dọn liền vội vàng
ngăn lại, lo lắng hỏi.
Ta lắc đầu: “Hiện tại, ta không muốn ăn, khi nào muốn ta sẽ gọi.”
Bất đắc dĩ Sơ Ảnh phải gật đầu để tiểu nha hoàn mang một bàn đồ ăn dọn
xuống, vừa vắt óc suy nghĩ vừa hỏi: “Tiểu thư có muốn nằm nghỉ một lát
không, hay là để Sơ Ảnh tự mình xuống bếp hầm cho người một bát tổ yến, a đúng rồi, lúc trước cung nữ ở Dục Thuận Điện có đưa mứt mơ đến Duyệt Vi Thiên quán, bảo là tiểu thư thích ăn, tiểu thư có muốn ăn một ít không, mứt mơ có vị chua, có thể kích thích khẩu vị!”
Nàng luống cuống lấy
ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực áo, mở ra, cẩn thận đưa đến trước mặt ta, trên nét mặt là vẻ khẩn trương cùng với lo lắng không thể giấu được trong đáy mắt, cuối cùng ta cũng không đành lòng, nhẹ nhàng gật đầu,
cầm lấy quả mơ nho nhỏ trong hộp cắn một miếng.
Nàng thở ra một hơ