
bằng hữu phương
nào, có thể ra mặt hay không?”
——— ———-
(1)Huyệt ở chỗ lõm, giống hình cái ao (tù) ở mu cổ tay (mặt ngoài = Dương) vì vậy gọi là Dương Trì. Ta chợt kinh hãi, đứng lên theo bản năng, chủ nhân của giọng nói kia, rõ ràng là Nam Thừa Diệu.
Tô Tu Miễn thản nhiên liếc mắt nhìn ta, sau đó hơi gật đầu với Li Mạch, Li Mạch liền xoay người đi thẳng vào khu rừng khô cằn.
Ta hít một hơi thật sâu, tầm mắt cũng không quay lại nhìn hắn, sau đó cố
gắng bình tĩnh lên tiếng nói: “Li Mạch cô nương, đang bị thạch trận bao
vây chính là Tam điện hạ, ta đi cùng ngươi qua đó.”
Dù là đang nói với Li Mạch, nhưng người mà ta thực sự muốn thông báo, chính là Tô Tu Miễn ở phía sau.
Khoé môi Li Mạch lại hiện lên đường cong châm biếm, lạnh lùng như băng:
“Trên đời này, có người nào là không biết vị phu quân của Vương Phi
chính là Tam hoàng tử Nam Triều danh chấn thiên hạ, Nam Thừa Diệu, Vương Phi cần gì phải khoe khoang khắp nơi?”
Ta khẽ thở dài, cũng không
muốn nói thêm gì với nàng, cũng không để ý tới phản ứng của Tô Tu Miễn ở phía sau, hàng mi cụp xuống, bước vào bên trong khu rừng khô.
Phía
sau, hồ sâu tĩnh lặng mặt nước trong suốt như ngọc, nền tuyết xanh thẵm, mỹ lệ tựa như cảnh mộng, nhưng ta lại bước từng bước rời xa, đi về phía trước, về với hiện thực mà số phận đã xết đặt.
Chậm rãi tới gần, mới nhìn thấy rõ ràng, bên trong thạch trận có khoảng hơn mười người với
dáng vẻ mệt nhọc, bỗng nhiên nhìn thấy ta, có lẽ đây là điều nằm ngoài
dự liệu của bọn họ, mặc dù Liễm và Nam Thừa Diệu chỉ giật mình trong
chốc lát, nhưng lại nhìn ta không chớp mắt, cũng không hề nhúc nhích.
Sau một lát, Liễm là người có phản ứng trước tiên, trong mắt của hắn có ánh sáng tươi sáng rực rỡ, vẻ mặt thì gần như vui sướng đến điên cuồng mà
ta chưa từng thấy qua, hắn cất bước muốn chạy tới chỗ ta, vì vậy mà
thạch trận một lần nữa bị khuấy động, một tảng đá lớn ở trước mặt liền
bay về phía hắn, dù rằng phản ứng của hắn nhanh nhạy nhưng cũng khó khăn lắm mới tránh khỏi, vẫn chưa đứng lại, đã vội vàng hô to với ta—
“Nhị tỷ, trong những tảng đá kia có điều kì dị, tỷ không được lại đây!”
Rất nhanh ta nhìn lướt qua vị trí cùng thế chuyển động của thạch trận, hiện giờ thạch trận này đã bị kích động, xem ra phức tạp và khó đi hơn so
với trận pháp ta vào lúc trước, ta có thể thấy Khôn vị sinh môn *cửa ra
theo Khôn vị* như ẩn như hiện, gần như đã khép kín, ngay lập tức không
hề chần chừ mà cũng không kịp giải thích, chỉ nâng cao giọng, mở miệng
nói với mọi người trong thạch trận: “Đi theo phương hướng mà ta nói,
không được dừng lại bất chợt.”
Dứt lời, cũng không kịp chú ý tới phản ứng của bọn họ, chỉ có thể vừa cẩn thận chăm chú nhìn vào phương hướng
di chuyển của trận thế, vừa cố gắng bình tĩnh, lên tiếng rõ ràng: “Đi
qua trái ba bước, sau đó tiến lên trước bảy bước, không được ngừng, cứ
đi tiếp, qua trái năm bước, tiếp tục lùi về sau chín bước, thoát ra
ngoài từ giữa hai tảng đá thứ ba và thứ tư ở bên phải.”
Đợi đến khi
bọn họ đều đã bình yên vô sự ra khỏi thạch trận, tâm trạng luôn căng
thẳng tập trung của ta mới được thả lỏng, chỉ cảm thấy thân thể vốn suy
yếu giờ lại càng vô lực.
Liễm tiến lên một bước, nắm chặt lấy hai vai của ta, sức lực lớn đến nỗi làm ta đau đến cau mày, nhưng ta biết lúc
này nhất định là hắn bị ta doạ đến sợ hãi, có thể hiện tại vẫn còn chưa
hết hoảng hồn, đệ đệ của ta, Liễm ngày thường luôn vui tươi cứng cõi,
nhưng lúc này ngay đến giọng nói vẫn mang một chút run rẩy —
“Nhị tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy! Tại sao lại không chờ bọn ta trở về?! Tỷ có
biết khi ta và Tam điện hạ đuổi đến Thanh Mộc Nhai, đứng từ xa nhìn thấy tỷ rớt xuống vực nhưng lại không thể làm gì, lúc đó trong lòng là có
cảm giác gì hay không?! Tỷ có biết thời điểm bọn ta men theo vách núi
tìm xuống dưới nhưng lại không thấy nửa cái bóng của tỷ thì tâm tình ra
sao hay không?! Mỗi một thân cây, mỗi một bụi cỏ khô, mỗi một tảng đá
cũng không dám bỏ sót, dù biết rằng tìm kiếm tràn lan mà chẳng có mục
đích như vậy là rất ngu xuẩn mà cũng không có được hiệu quả gì, nhưng
lại không dám ngừng việc tìm kiếm xuống dưới! Suốt bốn ngày, tỷ có biết
trong bốn ngày đó làm thế nào mà bọn ta đến được đây không? Tại sao tỷ
có thể làm như vậy?!
Ta chưa từng gặp qua Liễm thế này, cảm thấy đau
xót, nhưng lại không nói nên lời, gắng gượng dùng sức cong lên khoé môi, khẽ cười trấn an hắn, sau đó lại chậm rãi chuyển tầm mắt về phía sau
hắn, chủ nhân của ánh mắt thâm trầm như đêm lại lạnh như biển sâu kia.
Mặc dù lúc tập trung vào thạch trận ta cũng có thể nhận ra ánh mắt của hắn
chưa từng rời khỏi người ta dù là một chút, cũng như hiện giờ ánh nhìn
chăm chú mà sâu sắc.
Hắn không nói gì, sau khi xuất trận cũng không
hề bước tới trước, luôn lẳng lặng nhìn ta như vậy, ánh sáng được che
giấu trong đôi mắt tối tăm đó, khiến lòng ta không kiềm được liền khẽ
run lên.
Ta hơi hạ thấp ánh mắt, sau đó lại ngước lên, cố gắng mang
theo một nụ cười nhạt, bình tĩnh đi đến bên cạnh hắn, nâng mắt nhìn hắn, tránh né đôi mắt thâm tr