
không tới
một giây sau đã gọi lại, nàng lập tức ấn nút nút trả lời, “Này. . .”
“Cô đang ở đâu vậy. . . ?” Đỗ Thiên Trạch gầm nhẹ từ đầu dây truyền đến.
Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức vội vàng đem điện thoại lấy ra, nếu không, nàng
phải điếc mất, một lần nữa nghe, giọng nói của nàng có chút bất mãn
nói!”Sáng sớm anh làm gì tức giận như vậy?”
Đỗ Thiên Trạch bị Hạ
Cảnh Điềm nói, lập tức không nói gì, trong lòng hắn sẽ không nghĩ là
biểu hiện ra hắn đang quan cô, chỉ phải khẩu khí biến đổi, nói, “Cô ở
đâu tôi đi đón.”
Hạ Cảnh Điềm cảm thấy quýnh lên, rất nhanh
nói!”Không cần không cần. . . Tôi đang trên đường làm việc.” Đang nói,
nàng thấy một chiếc BMW màu đen từ trước mặt nàng lướt qua, hòa vào dòng xe cộ, một giây đó nàng thấy Kỷ Vĩ Thần trong xe mắt mang kính râm, vẻ mặt không biểu tình rời đi.
Giật mình sững sờ, đầu bên kia điện thoại Đỗ Thiên Trạch hổn hển gào thét, “Này uy. . . cô đang nghe tôi nói chứ?”
“Không nói chuyện nữa, tôi bị muộn mất. . .” Hạ Cảnh Điềm vội vàng ngắt máy,
bởi vì cách giờ làm chỉ có mười phút thời gian, nàng bây giờ chỉ mới là
thực tập sinh, vạn nhất biểu hiện không tốt, sẽ bị nguy hiểm.
Đỗ
Thiên Trạch không dám tin nhìn điện thoại bị treo, nửa ngày không nói
gì, chính thẹn quá hoá giận vung tay, điện thoại lại vang lên, tuy nhiên không dám xác định có phải là Hạ Cảnh Điềm gọi tới , nhưng trong lòng
đã vui vẻ, chờ khi chứng kiến chữ trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú trở
nên hết sức khó coi, bởi vì người gọi điện thoại chính là cha của hắn.
“Cha. . .” Đỗ Thiên Trạch lập tức đổi dùng khẩu khí thoải mái tiếp nghe.
“Thiên trạch, đêm nay về nhà một chuyến, cha có việc muốn cùng con thương
lượng.” Đối diện truyền đến thanh âm uy nghiêm của Đỗ lão gia.
“Cái gì đại sự à?” Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, cha hắn gần đây rất thích thần bí, hắn muốn xem biết để còn tính cách chạy trốn.
“Con trở về sẽ biết.” Đỗ lão gia trong giọng nói không thể che hết vui
sướng, đối với đứa con trai này, làm cha nó cũng rất buồn rầu a!
Đỗ Thiên Trạch đầu óc vừa chuyển, lập tức láu lỉnh, “Mẹ của con có ở bên cạnh không? Con nhớ mẹ, để cho mẹ nói chuyện a!”
“Mẹ con trên lầu, được rồi, ta ngắt máy. .” Đang tắt điện thoại, Đỗ Thiên
Trạch rõ ràng nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng mẹ vội vàng tìm
hỏi, hắn bĩu bĩu môi, trong lòng suy đoán, rốt cuộc cha muốn nói cái gì
mà hắn không trở về thì không được? cha gần đây không hỏi công việc của
hắn, bởi vì đều có một nhóm người đã chuyện cung cấp không lọt một tin
cho cha, còn không thì là việc tư, Đỗ Thiên Trạch trong lòng dự đoán,
nhưng trước khi hắn về nước không lâu, cha đã ra quyết định nếu như hắn
dám chạy trốn nữa, cha sẽ không chút lưu tình giam lại nguồn tài chính
của hắn, Đỗ Thiên Trạch hé ra khuôn mặt tuấn tú khổ sở, lập tức chạy
nhanh khỏi chỗ của Hạ Cảnh Điềm.
Mười phút thời gian, chờ Hạ Cảnh Điềm chạy tới công ty thì đã vinh quang được xếp vào bảng
đi muộn, hơn nữa, khi vừa vào cửa văn phòng liền bị quản lí gọi vào mắng té tát, chuyện nàng ngày hôm qua thất trách, Hạ Cảnh Điềm biết rõ mình
sai rồi, nên chỉ phải ngoan ngoãn chịu trận, nhưng trong lòng suy đoán,
ngày hôm qua Đỗ Thiên Trạch rõ ràng nói đã xin phép rồi, hắn rốt cuộc là xin như thế nào ? Ai, làm sao lại tin tưởng người này.
Sáng
sớm, một đống lớn tư chất liệu làm nàng bận tối mắt tối mũi, ngay cả
nước cũng không có thời gian uống, nhưng tối hôm qua ngủ không đủ giấc
lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái nhợt, Hạ Cảnh Điềm uống hai viên thuốc rồi tiếp tục làm việc, sau một phen cố gắng, cuối
cùng công việc trên đầu đã giải quyết hầu hết, hơn nữa, cũng bởi vậy,
làm cho nàng càng thấy thảm không ra sắc người, thật sự duy trì không
được Hạ Cảnh Điềm gục xuống bàn nghỉ ngơi một phen.
Nhắm mắt lại
nhưng ngủ quên lúc nào không hay, thẳng đến bên tai truyền đến tiếng gõ
bàn, Hạ Cảnh Điềm mới từ trong mộng bừng tỉnh, bối rối ngẩng đầu, nguyên lai tưởng rằng gặp quản lí, nhưng không ngờ, thình lình chứng kiến
người đứng ở bên cạnh bàn làm việc của nàng dĩ nhiên là, . . . Kỷ Vĩ
Thần.
“Kỷ tổng. . .” Hạ Cảnh Điềm mở mắt to, thất kinh đứng người lên.
“Giờ làm việc cho cô ngủ đấy sao?” Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc, khẩu khí hoàn toàn là cấp trên hà khắc.
“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm há to miệng, nghĩ giải thích cái gì, lại chột dạ chỉ có thể cúi đầu xuống.
Kỷ Vĩ Thần vốn chỉ là xuống họp, khi đi ngang văn phòng thấy có người hiển nhiên ngủ, khi thấy dưới làn tóc mềm mại xem ra vẻ mặt thần sắc có
bệnh, Kỷ Vĩ Thần chỉ phải tiến đến nhắc nhở nàng một phen, nhìn nàng hữu khí vô lực, hắn trong lòng biết, nàng sinh bệnh rồi, làm cấp trên như
hắn cũng không phải vô tình đến làm cho nhân viên mang bệnh đi làm, hắn
híp lại mí mắt, nói!”Cần xin nghỉ trực tiếp nói với cấp trên là có
thể.” Nói xong, xoay người liền ra văn phòng.
Lưu lại sau lưng là vẻ mặt ngạc sững sờ, Hạ Cảnh Điềm không rõ, xin nghỉ? Hắn đang bảo nàng xin nghỉ? Trông thấy hắn đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm mới có cơ hội thở
dốc, thần hồn bất định ngồi xuống, suy nghĩ còn