
về .”
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhảy lên, hắn thông minh đương nhiên nghe ra ý Lâm
Đào, nhưng là, cho dù thế nào không vui bên mặt ngoài không có chút nào
biểu hiện, nhẹ à một tiếng, hắn đứng người lên đi ra văn phòng, sau
lưng, Lâm Đào vẻ mặt hoang mang, chẳng lẽ Kỷ tổng không ngại chuyện Hạ
Cảnh Điềm cùng Đỗ Thiên Trạch đi cùng nhau? Hay là chính mình xen vào
việc của người khác rồi? Nghĩ xong, hắn tranh thủ thời gian đi theo.
Một buổi cũng chiều trôi qua, đang chuẩn bị tan tầm, Tiểu Ngữ gọi nội tuyến đến, đầu bên kia điện thoại, cô một bộ rất thần bí cười nhẹ nói!”Hạ
Cảnh Điềm, tan việc dưới lầu ở quán cà phê nhé, có ngạc nhiên chờ cậu.”
Hạ Cảnh Điềm nghe không hiểu được, không hiểu nổi cô bạn kia đang đùa cái
gì, nhìn nhìn bề ngoài, giờ tan sở cũng chỉ còn có mười phút nữa, dù sao tan việc nàng cũng rất nhàm chán, dứt khoát chờ mong ngạc nhiên mà
Tiểu Ngữ thông báo.
Mười phút sau, dưới lầu, trong quán cà phê,
Hạ Cảnh Điềm vừa đi vào đã nhìn thấy Tiểu Ngữ cùng A Nhã, Hạ Cảnh Điềm
không nghĩ nhìn thấy họ sẽ là ngạc nhiên, chỉ thấy ngồi cùng còn có một
chàng trai, người này rất dễ nhìn, trong mắt Hạ Cảnh Điềm cũng đã vào
chuẩn trai đẹp rồi, đánh giá của nàng thực sự không phải là chỉ hời hợt, mà là một người từ trong hướng ra ngoài đều rất có khí chất.
Gặp Hạ Cảnh Điềm đã đến, Tiểu Ngữ cùng A Nhã vội vàng đem nàng kéo lại, sau đó, chỉ vào một bên người thanh niên giới thiệu nói!”, Đây là Tôn Minh
Huy là đàn anh ở hồi ở trường đại học chỗ mình.” Sau đó, chỉ vào Hạ Cảnh Điềm, hướng Tôn Minh Huy giới thiệu nói, “Đây là trợ lý tổng giám - Hạ Cảnh Điềm.”
Hạ Cảnh Điềm có chút không rõ tình huống, nhưng là,
nàng vẫn rất lịch sự hướng người đối diện mỉm cười gật đầu, nhưng thấy
người kia đang nhìn mình ánh mắt có chút khác thường, mà Tiểu Ngữ cùng A Nhã cũng cười rất thần bí, Hạ Cảnh Điềm đáy lòng có loại dự cảm bất
hảo, chẳng lẽ hai người này đang muốn giới thiệu bạn trai cho nàng?
“Hạ tiểu thư, còn trẻ như vậy đã là trợ lý tổng giám đốc, thật sự là không đơn giản.” Tôn Minh Huy tán thưởng cười nói.
“Chỉ là may mắn.” Hạ Cảnh Điềm khiêm tốn cười cười.
Lúc này, đã thấy Tiểu Ngữ lo lắng nhìn đồng hồ, lên tiếng nói!”Ai nha,
mình trong chốc lát còn có hội nghị, làm sao bây giờ, sắp muộn rồi.”
Một bên A Nhã cũng hùa theo, tranh thủ nói, “Vừa vặn báo biểu của mình cũng mới làm được một nửa, mình cùng cậu lên.” Nói xong, đứng người lên,
hướng Hạ Cảnh Điềm vẫn còn đang kinh ngạc nháy mắt cười nói!”Hai người
lần đầu gặp mặt, hảo hảo nói chuyện đi.” Nói xong, vẫn không quên nhìn
Tôn Minh Huy một cái, sau đó, hai người đi như chạy trốn a.
Hạ
Cảnh Điềm giờ mới hiểu được cái gọi là ngạc nhiên, nguyên lai chính là
giới thiệu bạn trai cho nàng, cái này, nàng thực sự có chút dở khóc dở
cười, nhưng là, Tôn Minh Huy lại đối Hạ Cảnh Điềm cảm thấy hứng thú, lập tức hỏi rất nhiều về Hạ Cảnh Điềm, hỏi thăm nàng học đại học nào, gia
đình mấy người, Hạ Cảnh Điềm thật ra là rất muốn rời đi, nhưng ngại đây
là bạn của bạn mình, không thể quá vô lễ, vì vậy, chỉ có thể ngồi xuống
cùng anh ta nói chuyện trong chốc lát.
Nàng bao lâu rồi không nói chuyện yêu đương? Từ sau khi rời đi Kỷ Vĩ Thần, nàng thầm nghĩ hảo hảo
sống cuộc sống mới, trãi qua cuộc sống độc than mà thôi, nói gì thì,
nàng hiện tại căn bản không có tinh thần chuẩn bị tiếp nhận một đoạn cảm tình mới, nàng đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày hôm trước khi ba người cùng một chỗ nói chuyện bạn trai, Hạ Cảnh Điềm vì muốn hòa nhập với không
khí, cũng trêu ghẹo nói chính mình không thể gả đi được, có thể là vì
vậy mà hai cô bạn kia mới sắp xếp việc này chăng? Thật đúng là cho rằng
mình không thể gả đi được sao?
Hai người lạ lẫm cùng một chỗ là
một việc rất ngượng ngùng, cuối cùng, Hạ Cảnh Điềm uống xong cà phê,
liền đứng dậy nói có việc phải đi, Tôn Minh Huy cũng không có đề nghị
cùng ăn cơm, chỉ là đưa Hạ Cảnh Điềm ra đến cửa quán, bởi vì hai người
tiện đường, lại tiếp tục cùng nhau tản bộ, vừa đi vừa nói chuyện gió
trăng không quan hệ gì hết.
Lúc này thời gian đã gần sáu giờ rồi, đám đông trong giờ tan tầm đã dần thưa thớt, trên đường dòng xe cộ như
rực, chiếu rọi tà dương dần tàn, Hạ Cảnh Điềm cầm theo túi xách, nàng
phát hiện, Tôn Minh Huy này hay nói so với trong tưởng tượng của nàng,
hơn nữa, còn ẩn dấu chút khôi hài, ít nhất làm cho nàng cảm thấy cùng
anh ta cùng một chỗ sẽ không tẻ ngắt.
Hai người vừa đi vừa cười,
lại không biết có một chiếc xe màu đen dần dần ngừng ở sau hai người,
trên xe Kỷ Vĩ Thần nhìn trước mắt hình ảnh, dưới hoàng hôn chiếu rọi
càng tăng thêm vẻ lãng mạn của đôi tình nhân, hắn không vui nhăn lại
lông mày, cô gái này cứ như vậy tùy tiện sao? Giữa trưa cùng Đỗ Thiên
Trạch ăn cơm, buổi tối, vẫn còn có thể bồi bạn trai khác, thiếu đàn ông, cô thực sự không thể sống sao? Vì cái gì cuộc sống riêng tư của nàng
cũng không biết kiểm điểm một chút?
Hạ Cảnh Điềm đang cùng Tôn
Minh Huy thảo luận vài chủ đề thú vị, đột nhiên, cảm giác bên người một
trận gió lạnh thổi qua, ngoái đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe màu