
g bối rối, Kỷ Vĩ Thần không khỏi cảm thấy thú vị, vì vậy về
sau, nét mặt của nàng thập phần phong phú, hắn nhấc lên lông mày: “Bệnh
của cô thế nào?”
“Đã tốt nhiều rồi.” Hạ Cảnh Điềm trả lời, nàng
không nghĩ ở trước mặt hắn biểu hiện yếu ớt, bởi vì, nàng không cần
người khác thương hại, tuy nhiên bệnh của nàng cũng khá hơn ít nhiều.
“Ừ, sửa soạn lại một chút, theo tôi ra ngoài.” Vứt xuống những lời này xong, Kỷ Vĩ Thần rời khỏi phòng.
Vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Cảnh Điềm giật mình, cái gì, đi ra ngoài? Bất quá, vừa rồi thấy hắn, mọi buồn ngủ đều bị dọa chạy, chỉ phải đứng dậy, một phen chỉnh sửa quần áo, nàng xuống phòng khách, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần đang xem báo, thấy nàng xuống, hắn cầm lấy trên bàn chìa khóa xe liền đi ra
ngoài, Hạ Cảnh Điềm tuy lòng tràn đầy khó hiểu, cũng đành phải theo sau .
Kỷ Vĩ Thần dừng xe ở một nhà hàng sang trọng, thì Hạ Cảnh Điềm mới bừng
tỉnh đại ngộ, nguyên lai hắn mang mình tới dùng cơm, lập tức trong lòng
nóng lên, như có một dòng nước ấm áp lan tỏa trong ngực, xuống xe, nàng
hơi cúi đầu đi theo hắn vào trong.
Tại một bàn ngồi xuống, Kỷ Vĩ
Thần ánh mắt ý bảo Hạ Cảnh Điềm gọi món ăn, Hạ Cảnh Điềm có chút thụ
sủng nhược kinh, liền tùy ý chọn hai món có tên nghe rất ngon, cuối
cùng, Kỷ Vĩ Thần bổ sung thêm súp, đợi người phục vụ rời khỏi, Hạ Cảnh
Điềm mới có hơi không có ý tứ mở miệng: “Kỷ tổng, không cần phí tâm vì
tôi.”
“Tôi không quen chăm sóc người bệnh, cũng không có thời
gian.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nhổ ra một câu, ngụ ý nói cho Hạ Cảnh
Điềm, bệnh của nàng nhanh lên tốt, miễn cho liên lụy hắn.
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt cứng đờ, biểu lộ có chút hóa đá, nàng trong lòng thầm
mắng một tiếng tự mình đa tình, sau đó, cúi đầu uống trà, nói cái gì
cũng không nói, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng phát ra, Hạ Cảnh Điềm có
chút hòa vào mộng. Cuối cùng, mới phát hiện là điện thoại của mình vang
lên, nàng không khỏi âm thầm ngạc nhiên, lúc này, người nào gọi đến? Cầm lấy điện thoại xem xét, làm Hạ Cảnh Điềm càng hoảng sợ hơn dĩ nhiên là
Đỗ Thiên Trạch đã nhiều ngày không gặp.
Cắn răng, nàng tắt máy,
sau đó đưa điện thoại trở lại túi xách, trong lòng lại thầm kêu, xin lỗi Đỗ Thiên Trạch, chút nữa sẽ gọi lại cho anh. Nhưng mà, tắt máy lần thứ
nhất, Đỗ Thiên Trạch lại gọi đến, Hạ Cảnh Điềm thầm kêu thảm, nàng biết
rõ, Đỗ Thiên Trạch là một người không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua, nên chỉ phải hướng Kỷ Vĩ Thần cười cười: “Kỷ tổng, tôi tiếp điện
thoại.” Nói xong đứng dậy liền muốn đi, đối diện Kỷ Vĩ Thần lại không
đếm xỉa tới ném ra một câu: “Điện thoại gì mà không thể tiếp trong này?”
Hạ Cảnh Điềm ngực vang lên tiếng trống, lập tức ngồi trở về, nói dối nói: ” người nhà .” Mắt thấy điện thoại sắp hết chuông, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian ấn nút trả lời, còn không đợi đối diện Đỗ Thiên Trạch trước
rống lên, nàng đã cười lên tiếng nói: “Mẹ, con hiện tại có việc, chút
nữa con gọi điện về.” Nói đơn giản một câu, Hạ Cảnh Điềm nhanh tắt điện
thoại, bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, nàng sợ Kỷ Vĩ Thần sẽ nghe ra
tiếng Đỗ Thiên Trạch, treo hết điện thoại sau, nàng lặng lẽ lấy pin điện thoại ra, rồi bỏ vào túi, như vậy mới thực sự không bị quấy rầy.
Đang tắm rửa đến một nửa – Đỗ Thiên Trạch không dám tin trừng mắt nhìn điện
thoại, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm nói làm hắn hồ đồ, chính mình khi nào thì
thành mẹ của nàng rồi? Chẳng lẽ cô gái ngốc này đang đùa hắn? Hỏa lớn
lần nữa đánh tới, hắn gọi lại nhưng đáp lại chính là giọng nói khô khan, thực xin lỗi ngài, số điện thoại đã tắt máy.
Trong nháy mắt, một câu gầm nhẹ vang ở trong phòng: “Shit. . . . . .”
Đang cùng Kỷ Vĩ Thần dùng cơm, Hạ Cảnh Điềm ngược lại có vẻ thoải mái tự tại hơn, bởi vì một ngày không có ăn cơm, trước mặt nhiều món ngon như vậy, tuy nàng rất muốn bảo trì tướng ăn để không bị hắn xem thường, nhưng dạ dày đã khuất phục trước những món ăn này.
Kỷ Vĩ Thần đã dùng qua cơm rồi, chỉ là ở một bên yên lặng uống trà, nhưng làm cho hắn có chút
khó hiểu chính là, rốt cuộc vừa rồi cú điện thoại kia là ai ? Nàng dùng
phải tháo pin? Đừng tưởng rằng Hạ Cảnh Điềm động tác này qua mặt hắn,
suy nghĩ một chút, tuyệt đối không phải là mẹ nàng! Nghĩ nàng như vậy
nói dối, hắn thật đúng là có chút xúc động muốn cười.
Trong ánh
mắt sắc bén của Kỷ Vĩ Thần, cho dù đói bụng tám trăm năm cũng không ăn
nhiều như vậy. Hạ Cảnh Điềm thì hoàn toàn hơn những gì hắn tưởng tượng,
hắn bất đắc dĩ ăn không vô nữa, có đôi khi việc dùng cơm và tâm tình
cũng rất có quan hệ nha. “Vâng.” Hạ Cảnh Điềm cười gật gật đầu, Doãn Lê Hàn đối với nàng mà nói, tựa như một người bạn tri âm, luôn yên lặng xuất hiện ở bên cạnh làm cho người
ta có cảm giác ấm áp, mà nàng đã cô đơn hiu quạnh một thời gian dài, nên thực sự cần loại tình bạn ấm áp này.
“Chỉ một mình em? anh của em không có tới?” Doãn lê Hàn có chút tò mò hỏi, đối với Lâm Đào hắn còn khắc sâu ấn tượng !
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng, cười nói!”Anh ấy hôm nay có việc không tới được.”
“Anh của em là một người rất khôi hài.” Doãn Lê Hàn khen ngợi .
“Anh ấy.