
uôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn thành một đoàn, cắn môi dưới, trên mặt lộ ra
khiếp đảm, Doãn Lê Hàn cười nhìn nàng một cái, thấp giọng dụ dỗ”Đừng sợ, sẽ không đau nhiều.”
Chích làm sao có thể không đau? Lại kim
tiêm đâm vào da thịt một cái chớp mắt, Hạ Cảnh Điềm cả người thần kinh
đều quất một cái, bất quá, nàng đơn giản chỉ cần cắn răng nhịn được,
Doãn Lê Hàn nhìn nàng nhíu mày, đáy lòng vẫn còn có chút đau lòng, vì
nàng chuẩn bị truyền dịch, hắn bên cạnh ngồi ở bên giường cùng Hạ Cảnh
Điềm.
“Anh không cần đi làm việc sao?” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại nhìn hắn.
“Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, còn có nửa giờ mới lên ban.” Doãn Lê Hàn
nói ra, hơn nữa, mục đích của hắn chỉ là muốn cùng cùng nàng ở lại, từ
lần trước từ biệt, hắn mấy ngày nay bất chợt cứ nhớ đến nàng ! Nhưng nói không được vì cái gì, trong lúc lơ đãng trong đầu sẽ hiện lên nụ cười
của nàng, cũng có muốn gọi điện thoại tìm nàng, nhưng chính là sợ nàng
cự tuyệt, liền dừng lại ý nghĩ, hiện tại thật vất vả gặp được nàng, hắn
sao có thể buông tha cơ hội này?
Gặp Hạ Cảnh Điềm thần sắc có chút hoảng hốt, Doãn Lê Hàn ân cần hỏi han.”Làm sao vậy, có tâm sự sao?”
“Không có” Hạ Cảnh Điềm lắc đầu phủ nhận.
“Tối hôm qua ngủ không ngon! sắc mặt kém như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều.”
Hạ Cảnh Điềm thầm than một tiếng, tối hôm qua xác thực ngủ không ngon, khi rạng sáng mới ngủ được, nàng cảm kích hướng Doãn Lê Hàn cười cười”Em
biết rồi.”
“Dưỡng tốt tinh thần, lần sau anh dạy em cưỡi ngựa.” Doãn Lê Hàn mục đích đúng là muốn Hạ Cảnh Điềm vận động nhiều.
“Tốt! Có thời gian phải đi.” Hạ Cảnh Điềm cười nhạt trả lời.
Doãn Lê Hàn nhíu mày, không hiểu nói, “Như thế nào? Em bận nhiều việc sao?”
“Gần đây rất bận.”
“Anh rất có hứng thú muốn biết em là làm cái gì.” Doãn Lê Hàn đối với Hạ
Cảnh Điềm tràn ngập tò mò, bởi vì mỗi lần nhìn thấy, lại cho hắn một kết quả không thể tưởng tượng.
“Em. . . là viên chức công ty.” Hạ Cảnh Điềm nghĩ nghĩ trả lời, cũng không thể nói mình là người hầu a!
“A! Nguyên lai là như vậy.” Cũng may Doãn Lê Hàn không tìm hỏi thêm, trò
chuyện cũng rất nhanh đã nửa giờ trôi qua, Doãn Lê Hàn dặn dò Hạ Cảnh
Điềm nhất định phải ghé lần nữa, hắn phải rời khỏi đó đi làm việc.
Hạ Cảnh Điềm ở bệnh viện hơn hai giờ, lúc rời đi vốn nghĩ nói cho Doãn Lê
Hàn một tiếng, lại phát hiện không biết hắn ở nơi nào, chỉ phải nhắn tin cho hắn.
Trở lại biệt thự, lại chỉ có một mình, từ tối hôm qua
nàng có chút không dám đối mặt Kỷ Vĩ Thần, nàng sợ hãi hắn nói ra cái gì làm cho nàng thương tâm…, hơn nữa, đối với chuyện tối ngày hôm qua hắn
sẽ thấy thế nào? Có thể có giải thích gì không? Tuy nhiên, trên người
của hắn có rượu, hắn có thể lấy lý do say rượu mất lý trí? Nếu như là
như vậy, Hạ Cảnh Điềm thật muốn nghe hắn giải thích sao?
Ngày này Hạ Cảnh Điềm trôi qua rất bất ổn, đến buổi tối, càng thêm cảm thấy
không yên, ngồi ở trong phòng khách, lâu lâu lại chú ý đến hoa viên, chỉ sợ Kỷ Vĩ Thần lại đột nhiên trở về. Nhưng mà, không muốn đối mặt cũng
không được.
Gần hơn chín giờ, Kỷ Vĩ Thần trở về, ngồi ở trên ghế
Hạ Cảnh Điềm có loại cảm giác chờ đợi hình phạt, giương mắt nhìn phát
hiện hắn mặt không biểu tình, cũng không có một chút nào muốn giải thích như trong tưởng tượng của nàng, nửa ngày, mới thấy hắn lên tiếng,
“Chuyện ngày hôm qua, cô sẽ không để tâm chứ?”
Cỡ nào bình
tĩnh một câu a! Muốn thân thể của nàng xong còn hỏi nàng có thể không
chú ý không, Hạ Cảnh Điềm trong lòng tự giễu, nàng còn chờ đợi hắn nói
cái gì tốt hơn đây, lại hoàn toàn thật không ngờ hắn có thể hỏi như vậy, mình có thể chú ý cái gì? Có tư cách gì chú ý? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm
ra vẻ thoải mái mà cười cười, lại cười vô cùng cứng ngắc”Tôi không có
gì.”
Nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt
trầm xuống, trầm giọng nói, “sắc mặt cô không tốt, rất khó coi, đêm nay
nghỉ sớm một chút đi.” Nói xong, hắn đi trước trở về phòng, lưu lại Hạ
Cảnh Điềm một mình ở phòng khách ngồi yên lặng.
Hạ Cảnh Điềm ngây người, sửng sốt, choáng váng, mình lo lắng cả một ngày thì kết quả cũng chỉ là như vậy, xin lỗi đều không có, một câu giải thích đều không có,
tối hôm qua hoang đường một đêm đã bị hắn một câu cho bay qua đi, thậm
chí liền dấu vết cũng không có, có chăng chỉ là ở lại Hạ Cảnh Điềm thêm
một phần lạc hồn, cố nén nước mắt, mím môi cười, đúng a! Có gì đặc biệt
đâu, có cái gì phải đau lòng, chuyện ngày hôm qua cũng chẳng làm nàng
mất miếng da thịt nào, mình cần gì để ý như vậy ? trên thế giới nếu như người cần phải nói xin lỗi phải giải thích, cũng sẽ không có hắn Kỷ Vĩ
Thần! Nghĩ xong, nàng cười tự giễu, giơ chân lên bước từng bước về hướng phòng của mình.
Nằm ở trên giường, nửa đêm, nguyên bản ngủ không an ổn, Hạ Cảnh Điềm thở dốc, thân thể dường như có nắm lửa đang thiêu
đốt, làm cho nàng toàn thân mồ hôi lạnh toát ra, vô lực, nàng đau đầu
muốn chết, miễn cưỡng ngồi dậy đi xuống lầu, rót một ly nước ấm uống
thuốc, lẳng lặng ngồi ở phòng khách tối tăm, không có đèn, chỉ có ánh
trăng chiếu vào cửa sổ, cửa sổ sát đất bị gió thổi luồn