
u chảy dài trên tay, giọng nói khàn khàn.
“Vậy
thì sao? Tôi cũng chỉ mới sống trên đời này được mười bảy năm mười một tháng
hai mươi ba ngày…”
Mộc
Giản nhìn lưng cậu chủ, toát cả mồ hôi hột.
Theo
cậu chủ mười mấy năm nay, ông chưa bao giờ nhìn thấy cậu sầu não như lúc này,
trong giọng nói còn có vẻ oán hận…
Năm năm
trước, sau khi trở về, cậu chủ nguy hiểm như một quả bom không ai dám giẫm lên,
nếu ai đó không cẩn thận làm sai chuyện gì nhất định sẽ bị cậu chủ trừng phạt.
Chẳng
hạn như vị giáo sư ở Harvard kia, năm cậu chủ mười lăm tuổi luôn miệng khen
ngợi nào là tuyệt vời, xuất chúng, nếu cậu chủ không phải là người thừa kế của
Mộc thị thì ông ta rất muốn được cùng nghiên cứu thí nghiệm và huyên thuyên
đáng tiếng, thật sự đáng tiếc cho một thiên tài nhỏ tuổi… Thiên tài thì không
sai nhưng hai chữ “nhỏ tuổi” là hai chữ mà cậu chủ cực kỳ ghét. Thế là vị giáo
sư đó chẳng những được tăng tiền lương mà còn bị cậu chủ đuổi ra ngoài.
Lương
một tháng khi làm việc trong Mộc thị bằng tiền lương của một nhân viên bình
thường làm việc trong vài năm khiến nhiều người ước ao, nên bị đuổi đi như thế
thật đáng tiếc.
Do đó…
Ông thường im lặng… Không dám nói gì… Càng ngày càng già đi… Vì ông không muốn
bị cậu chủ đuổi đi…
“Chú
Giản, sao chú không nói gì?”
Mộc Duệ
Thần quay lại nhìn Mộc Giản nhíu mày:
“Chú
cũng thấy cô ấy nói đúng?”
Mộc
Giản không biết phải trả lời thế nào, nghe có tiếng còi xe vang lên ngoài cửa
sổ, phấn khởi nói:
“Cậu
chủ, anh họ cậu chủ hôm trước gọi điện nói muốn tới thăm cậu. Người đã đến rồi,
để tôi ra đón”.
Mộc Duệ
Thần ngẩn người, nắm lấy vết thương trên tay.
“Nói
tôi không có ở đây. Bảo anh ta biến đi”.
“Vâng,
thưa cậu chủ”.
Chú Mộc
phấn khởi chạy ra ngoài cửa, đứng trước camera đầu tiên là cúi người chào, mỉm
cười nói:
“Thiếu
gia, xin ngài đừng nhấn còi nữa. Cậu chủ không thích ồn ào!”
Chiếc
Ferrari màu bạc sáng lóa dưới ánh mặt trời, cửa kính hạ xuống, bên xong xe là
một chàng trai đeo kính mát, bật cười ngạo nghễ, chép miệng nói:
“Chú
Giản, lại là chú tiếp đón tôi, mau kêu thằng nhóc Mộc Duệ Thần ra gặp tôi”.
“Thiếu
gia, cậu chủ nói cậu chủ không có ở đây và bảo Thiếu gia biến đi!”
Nghe
Mộc Giản tường thuật, khóe miệng Mộc Dịch Triệt run rẩy.
“Ha ha,
đúng là tư sản vô lương tâm”. Đẩy cửa xe, Mộc Dịch Triệt bước xuống xe đừng tựa
người vào thân xe tháo kính mát, lạnh lùng nói. “Nghe nói cậu ta lại bắt nô lệ
mới, cũng rãnh rỗi đấy chứ!”.
Anh ta
bật cười, nhưng trong đôi mắt một mí là sự giận dữ, tiếng cười nghe thật kỳ
quái.
Ném
kính xuống đất, sau đó giơ chân giẫm lên cho nó gãy tan tành.
“Mộc
thiếu gia, cơ bắp nhỉ!”
Mộc
Giản mỉm cười trong màn hình camera, tỏ thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh
nọt.
“Này
người hầu, cô nhóc nô lệ kia tôi biết, nói với Thần, tôi cũng rất quan tâm đấy,
nhớ giữ cho kỹ, nếu không…” Mộc Dịch Triệt ngồi vào trong xe huýt sáo. “Sẽ có
người cướp đi!”
Mộc
Giản mỉm cười cúi người:
“Chào
thiếu gia”.
Lúc ông
ngẩng đầu lên thì chiếc Ferrari đã đi mất hút vào trong sườn núi.
—————-
“Thưa cậu
chủ, Mộc thiếu gia đã xuống núi”.
Mộc
Giản mở camera theo dõi nhìn chiếc Ferrari của Mộc Dịch Triệt vòng vèo quanh
cách sườn dốc còn chạy như bay, cố ý lái vào những chỗ khúc khuỷu quanh co. Sở
dĩ cậu ta cố tình lái xe như thế là để tới các camera đặt bên đường huýt sáo và
cười to thể hiện bản thân.
Mộc
Dịch Triệt biết thừa có người đang giám sát mọi cái vẫy tay hay nhấc chân của
anh.
Mộc
Giản mỉm cười:
“Cậu ta
mới ngây thơ thưa cậu chủ…So với cậu chủ, cậu ta còn kém xa”.
Mộc Duệ
Thần im lặng không nói gì, sau đó tắt camera quan sát, ngồi trên ghế nệm để Mộc
Giản băng bó vết thương. Kinh nghiệm nhiều năm cho thấy, một khi Mộc Dịch Triệt
xuất hiện, chắc chắn kéo theo đó sẽ là chuyện bất lợi cho anh.
Mộc
dịch Triệt vốn căm ghét anh vì anh là người thừa kế duy nhất của Mộc thị, có ý
đồ muốn chiếm lại song vẫn chưa chiếm được nên mười năm nay đều đối chọi gay
gắt với anh.
“Anh ta
đã nói gì ở cửa?”
“Mộc
thiếu gia nói, cậu ta cũng thích Ngải tiểu thư!”
Mắt Mộc
Duệ Thần híp lại, miệng cong lên.
“Vẫn
giống như trước đây. Không biết lượng sức mình!”
*************
Sau khi
rửa mặt, Ngải Ái vẫn mặc đồ của cô chân trần đi tới đi lui trong phòng, lòng
phiền muộn.
Trốn
khỏi đây… Phải trốn khỏi đây… Nhất định phải trốn khỏi đây…
Không
thể cò kè mặc cả đường sống với Mộc Duệ Thần, càng không thể chống cự lại cậu
ta,… bởi nếu cứ như thế, cô sẽ càng thảm hại.
Trong
lúc đang ngồi trên thảm nhíu mày nghĩ cách thì có tiếng gõ cửa vang lên, cô
quay đầu lại và nhìn thấy Mộc Giản mở cửa đi vào.
“Ngải
tiểu thư, cậu chủ mời cô xuống ăn sáng!”
“Tôi
không đói!”. Cô lắc đầu từ chối. “Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ta…”
Mộc
Giản dường như sớm biết cô sẽ nói gì nên bật ngón tay “tách” một cái, một cô
gái xinh đẹp nhanh nhẹn đi vào, trên tay bê một khay thức ăn toàn những món Âu.
Ngải Ái
sửng sốt một lát rồi nhìn cô hầu gái chép miệng lắc đầu:
“Tôi cứ
tưởng cả biệt thự này ngoài M