Pair of Vintage Old School Fru
Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322974

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

, nếu trong

phòng có sinh viên không phải người Trung Quốc, cho dù có nói chuyện với người

Trung Quốc cũng dùng tiếng Anh, nếu không sẽ có người bảo bạn kỳ thị thiểu số,

vì sinh viên ở đây phần lớn là người Trung Quốc.

Máy

tính trong phòng mọi người dùng chung, hầu hết không có phần mềm chữ Hán, sinh

viên không được tự cài đặt, cho nên cô quen dùng tiếng Anh ở phòng máy. Lúc này

thấy Khiết Tâm xem tiếng Trung Quốc trên máy tính, cảm thấy lạ, hỏi cô ta xem

gì, tại sao ngày nào cũng cố giành cái máy ấy.

Khiết

Tâm thấy trong phòng máy không có người, liền chỉ cho Carol thấy. Thì ra Khiết

Tâm đọc trang mạng Làng tiểu thuyết, cô ta đang đọc một truyện dài đăng nhiều

kỳ có tựa đề Người này không có chuyện, của một người tên là Sở Thiên viết.

Khiết

Tâm chỉ vào một đoạn, bảo Carol đọc:

– Đoạn

văn này nói với tớ đấy, tớ có thể đọc thuộc lòng. – Nói xong, Khiết Tâm đọc:

“Cứ nghĩ rằng, sau ngày cưới sẽ có một thế giới riêng của hai người, một người

sớm chiều làm bạn với mình, anh anh em em, chuyện trò vui vẻ. Không ngờ lấy

nhau rồi cảm thấy cô đơn hơn. Sự cô đơn trước đây là cô đơn của cánh chim bay

ngang trời, không có bạn, nhưng có thể tự do bay lượn; còn sự cô đơn hiện tại

là cô đơn của cá nằm trên bãi cát, đằng sau là biển, nhưng không có cách nào

trở về với biển, trước mặt là núi, lên núi chỉ một đường chết, nhìn sang hai

bên toàn cát là cát.”

Carol

nghĩ, cuộc sống hôn nhân của Khiết Tâm không hạnh phúc, hèn chi một mình cô ta

ngồi trong phòng máy tính. Lại một đoạn khác hấp dẫn Carol: “Phải theo đuổi,

bám riết dù bị đánh chết, tất nhiên bám riết dù phải chết nghe thật không hay,

có mùi vị bám chặt, nên đổi lại “yêu người tôi yêu, không oán giận không hận

thù” như vậy mới công bằng với người theo đuổi, đối với người bị theo đuổi tỏ

ra tao nhã hơn. Nhưng bản chất là như nhau, dùng từ nào là do sự phản ánh thái

độ của người theo đuổi. Bảo anh là người si mê không thay đổi nổi, tức là thích

người bám riết dù có phải chết; bảo anh là người dù đánh chết cũng cố tình bám

riết, tức là không thích anh là người si mê không thay đổi nổi.”

Carol

giật mình, hình như đoạn văn này viết cho mình, cô bị đoạn văn hấp dẫn, vội ghi

lại địa chỉ trang mạng, đến tối về nhà mở ra xem.

Buổi

tối cơm nước, mọi việc xong xuôi, cô tìm địa chỉ trang mạng kia, nghiên cứu kỹ

Làng tiểu thuyết, phát hiện đấy là trang mạng chủ yếu đăng truyện dài kỳ, nhưng

cũng có những mục khác, chỉ cần đăng ký là có thể gửi bình luận của mình, cũng

có thể bình luận tiếp theo ý kiến của người khác. Cô lướt một lúc, bị không khí

ồn ào trên mạng cuốn hút. Một bình luận đăng lên, kéo theo hàng loạt bình luận

tiếp theo, người tán thành, người phản đối, người kêu la, người chọc cười,

Carol không kịp đọc.

Carol

trở thành khách thường xuyên của Làng tiểu thuyết, ngày nào cũng vào trang này,

nhưng hứng thú nhất là truyện Người này không có chuyện và tác giả Sở Thiên,

theo ký hiệu ID, Sở Thiên là nam giới. Cô cảm thấy tác giả khoảng bốn mươi

tuổi, vì có cái nhìn bàng quan đối với nhân tình thế thái, tình yêu hôn nhân,

chuyện kể cũng trung thực, có những đạo lí cô có thể hiểu, nhưng chưa đến trình

độ lí luận, cảm thấy có chung tiếng nói với tác giả.

Không

rõ vì nguyên nhân nào, cô đọc những trang viết của Sở Thiên, chợt nhớ đến hình

ảnh Lộ Vĩ, những hiểu biết về cuộc đời, những tình cảm sâu sắc, lời lẽ như cách

ngôn, thơ ca… hình như chỉ có thể Lộ Vĩ mới viết ra nổi.



TRUYỆN

NGƯỜI NÀY KHÔNG CÓ CHUYỆN mỗi ngày một tập, khiến Carol ngày nào cũng trông

chờ, ngóng đợi. Sở Thiên gửi lên mạng rất đúng giờ, cuối tuần vẫn bảo đảm, cho

nên Carol không bị hẫng hụt. Có lúc cô cảm thấy Sở Thiên như người tình rất

chiều mình, biết có người chờ, nên xuất hiện đúng giờ.

Nhân

vật trong truyện của Sở Thiên không nhiều, tình tiết cũng không phức tạp nhưng

tâm lý thì vô cùng tinh tế, thuộc loại tiểu thuyết tâm lý. Tác giả xây dựng

những sự việc và tình tiết bình thường nhưng lại liên quan nhiều đến triết lý

cuộc đời, khiến cô phải nghiền ngẫm, ghi nhớ sâu sắc. Có những triết lý cuộc

đời tác giả dùng cách thể hiện hài hước, nhưng sau cái hài hước khiến cô càng

hiểu sâu hơn cuộc đời.

Người

này không có chuyện viết về Liễu Thanh, một nữ học giả sang thăm nước Mỹ, hết

tập một Liễu Thanh vẫn còn trên máy bay bay sang Mỹ, nhớ lại cuộc sống của mình

mười năm trước. Mười năm trước Liễu Thanh còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, lòng

hướng tới cuộc sống lãng mạn tốt đẹp, nhưng Trịnh Bình chồng của Liễu Thanh là

con người đại khái, không chú ý đến những cảm nhận của vợ, coi tình yêu và hôn

nhân chỉ là tính dục và cuộc sống thường ngày, rất ít khi ở cùng với vợ trẻ,

lúc nào cũng chỉ say sưa với mạt chược ở đâu đó. Liễu Thanh ở nhà một mình, rất

thất vọng với tình yêu và hôn nhân, cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân càng cô đơn

hơn.

Những

trang viết về cuộc sống tình dục thời kỳ đầu hôn nhân của Liễu Thanh và Trịnh

Bình khiến người đọc không nhịn được cười. Trịnh Bình không hiểu phải gợi tình

lãng mạn, lúc nào cũng như một mũi