
ủa mình cũng tốt, ít ra có thể thăm dò phản ứng của anh.
Carol
gửi email cho Jason, một email dài mấy trăm chữ, viết mất nửa ngày, cân nhắc
từng câu từng chữ, vừa không để lộ sự si tình của mình, lại không muốn tỏ ra vô
tình. Cuối cùng, cô quyết định thừa nhận mình vừa gặp đã rung động vì anh rồi,
cho nên thường xuyên nói chuyện với mẹ, khiến mẹ hiểu nhầm, mong anh đừng lấy
làm lạ.
Email
gửi đi rồi cô lại thấy có những câu những chữ chưa hay, rất muốn viết lại.
Nhưng thư đã gửi, không thể nào lấy lại nổi, đành mặt dày mày dạn chờ hồi âm
của anh.
Jason
nhanh chóng trả lời thư của Carol, bảo cô không nên trách mẹ, vì mẹ muốn tốt
cho cô. Nhưng điều mẹ nói cũng nhắc nhở anh, để sau này anh phải chú ý. Vì
chuyện này cô có xích mích gì với mẹ không? Nếu có thì hãy mau dàn hòa với mẹ.
Cô
đọc email của anh nhiều lần, tưởng tượng những lời anh ấy nói trước mặt mình,
giọng nói của anh thế nào, vẻ mặt của anh ra sao? Như dỗ con trẻ chăng? Anh
không bình luận gì về tình cảm của mình, không cảm ơn tình cảm của mình dành
cho anh, cũng không bảo mình hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi, càng không nói anh thích
mình. Carol nghi ngờ mình có viết câu ấy không, cô lấy email trong hộp thư lưu
ra xem lại, trên đó viết rất rõ vừa gặp anh trái tim mình đã rung động, nhưng
hình như anh không đọc câu đó.
Ngoại
trừ điểm ấy ra, thư của anh cũng làm Carol cảm động, anh tỏ ra khoan dung độ
lượng, bị người khác nghi oan cũng không hề trách cứ, mà thật lòng khuyên cô
hãy thông cảm cho mẹ. Còn chuyện anh không có phản ứng gì đối với những tình
cảm cô bày tỏ, cô tin rằng với thân phận hiện tại không cho phép anh nói ra.
Giống
như những lần giận mẹ, mẹ vẫn chủ động nói chuyện trước với con gái, tự nhận
lỗi. Mẹ bảo lẽ ra không nên lén điện thoại cho Jason, lại bảo vì không hiểu cho
nên nghi oan cho anh ấy, nếu con không phản đối mẹ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy
để giải thích, xin lỗi anh ấy.
Carol
nói:
-Không
cần, con đã gửi email cho anh ấy rồi, anh ấy không giận gì mẹ cả.
Cô
đọc cho mẹ nghe thư của Jason, mẹ thở dài, nói:
- Anh
Thành này đúng là người tốt, rất thấu tình đạt lý, biết nghĩ cho người khác.
Con có ảnh của anh ấy không?
- Con
làm gì có ảnh của anh ấy – Cô suy nghĩ giây lát rồi nói – Nhưng không chừng
trên mạng của Hội Sinh viên nhà trường có đấy.
Cô
vào mạng sinh viên trường Carol tìm kiếm, quả nhiên là có, có ảnh hôm vũ hội.
Cô chỉ cho mẹ thấy ảnh Jason.
Mẹ
xem rồi nói:
- Được
lắm, xem ra còn trẻ, khó mà tin đã có con học trung học.
- Đây
là ảnh anh ấy đang khiêu vũ, bình thường trông già hơn.
Mẹ
thở dài, nói:
-Anh ấy
tốt bụng với mọi người, lại đẹp trai, theo như con nói cũng có tài, chả trách
gì con thích. Quan hệ của anh ấy với vợ con thế nào?
Carol
cười gượng, nói:
-Mẹ hỏi
như thế là ý làm sao? Nếu quan hệ của anh ấy với vợ không tốt, mẹ đồng ý cho
con nhúng tay vào đấy à? Mẹ yên tâm, con thấy vết xe đổ của mẹ, con không quấy
rầy những người đã có vợ. Cuối cùng được gì chứ? Bị người khác nhúng tay can
thiệp, khiến mẹ cô đơn. Cho dù phải trả giá như thế nào con cũng sẽ gạt anh ấy
ra khỏi lòng mình, cho dù phải lấy một người con không ưng con cũng không có gì
phải luyến tiếc.
Mẹ
tỏ ra lo lắng:
-Đấy
chỉ là những lời bực tức của con, lấy một người con không yêu liệu con có thể
gạt anh ấy ra khỏi lòng được không? Như vậy chì làm cho sự việc thêm rối, nút
thắt đang không gỡ nổi lại thắt thêm một nút khác. Con hãy tập trung học cho
tốt, sau này tìm được việc làm tốt. Một người con gái không thể tự lập về kinh
tế sẽ không bao giờ có được tình yêu chân chính. Đừng vì một chút say mê hiện
tại để rồi vứt bỏ cả tương lai, tiền đồ. Sang bên ấy con liên hệ lại với trường
D, xem có thể chuyển được không. Chuyển trường cũng là cách giúp con quên anh
ấy.
Carol
đồng ý với mẹ, nhưng cô biết mình chưa xin gia hạn nhập học đại học D, khẳng
định hết hạn từ lâu.
Cô
biết Jason sẽ không ra sân bay đón nữa, vì anh phải “đặc biệt chú ý đến điểm
này”. Cũng may, Siêu khoe có thể một mình lái xe ra sân bay, trong thời gian
nghỉ vừa rồi anh đã ra sân bay mấy lần, đã hoàn toàn thuộc đường.
Suốt
thời gian nghỉ Siêu thường xuyên liên lạc email với cô, bắt đầu từ hôm đưa cô
ra sân bay, ít nhất mỗi ngày gửi cho cô một mail. Email có lúc ngắn, có lúc
dài, không có gì đặc biệt, chỉ báo cho cô biết những việc anh làm trong ngày,
hoặc copy gì đó ở trên mạng gửi cho cô. Cô cũng trả lời chỉ vài câu đơn giản,
nhưng lúc buồn chán hoặc tâm trạng không vui, cô viết mail rất dài gửi cho
Siêu, nói những chuyện linh tinh, những câu kỳ quái, Siêu thường nói đùa, chọc
tức cô.
Mỗi
lần mở hòm thư, cô mong có thư của Jason, nhưng phần lớn là thư của Siêu. Chỉ
một đôi lần cô gửi email cho Jason, anh mới trả lời. Thư trả lời của anh rất
kịp thời, nhưng đều là trả lời cho xong chuyện. Cô cũng không tiện viết tiếp
cho anh, nhưng mong có một ngày bỗng nhận được thư của Jason, bảo anh rất nhớ,
tuy cô biết đấy là chuyện nghìn lẻ một đêm. Nhưng mỗi lần mở hòm thư vẫn không
kiềm được nổi niềm hy vọn